Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1793:




Chương 1793:

Người đàn ông cường tráng kia mừng rỡ, lập tức lấy một bộ đàm ra nói: “Các

Một chiếc Land Rover chạy tới, dừng lại ở ven đường.

Có mấy người nam nữ ăn mặc theo phong cách khá cổ xưa từ trên xe bước xuống.

Tuổi chừng ba bốn mươi tuổi.

Một người để đầu đỉnh và chòm râu dê trong đó đi về phía người đàn ông cao to vạm vỡ kia, ánh mắt vẫn luôn nhìn lên người Lâm Dương đang nằm sõng soài trên mặt đất.

“Chết thật rồi hả? Đã kiểm tra chưa?” Gã có chòm râu dê trầm giọng hỏi.

“Chúng tôi đã kiểm tra qua, tim của cậu †a đã ngừng đập rồi, không phải đã chết thì là sao?” Người đàn ông cao to vạm vỡ cười trả lời.

Gã có chòm râu dê nhướng mày, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Người bên cạnh thấp giọng nói: “Chấp sự, chuyện này có chút không đúng lắm, đám người bên chỉ của Dương Hồng Vũ gần như bị bác sĩ Lâm tiêu diệt hoàn toàn, thực lực của anh ta là không thể nghỉ ngờ, người như vậy, sao lại có thể dễ dàng bị giết như vậy chứ?”

“Cậu nói cũng đúng! Vẫn phải cẩn thận một chút, nhất định phải xác định xem đã chết thật hay chưa! Nếu bị lừa thì sẽ rất phiền toái”

Gã có chòm râu dê đáp, sau đó ông ta móc ra một con dao găm, ném cho người bên cạnh, trầm giọng nói: “Cậu đi móc tim của cậu ta cho tôi!”

“Ạch, cái này… Chấp sự, tôi…”

“Sao? Không muốn đi? Cậu không đi, chẳng nhẽ bắt tôi tự đi à?” Gã có chòm râu dê trừng mắt quát người bên cạnh.

Người nọ không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể cầm lấy dao, kiên trì đi về phía Lâm Dương.

“Ha ha, möi tim thôi mà cũng không dám sao? Những người này nhát gan thế à?” Một tên lính đánh thuê không nhịn được cười nói.

“Cậu im miệng lại cho tôi!” Sắc mặt của người bên cạnh anh ta tái mét, vội vã bịt miệng người vừa nói lại, vội vàng la lên: “Ranh con, muốn chết à?”

“Sao thế?”

“Cậu thì biết cái gì! Cậu có biết đám này là ai không hả? Chúng ta không dây vào được đâu! Cậu lại đi chế nhạo bọn họ, chán sống à?”

“Anh… anh Lưu, bọn họ lợi hại vậy sao?

Họ là ai thế?”

“Đừng hỏi, đừng nói, chúng ta chỉ cần làm việc, lấy tiền, còn lại thì cứ ngậm miệng lại.

“Dạ… dạ… Người nọ không ngừng gật đầu.

Mọi người đều dõi theo người của nhà họ Dương kia.

Thấy gã cầm dao, nhích tới gần Lâm Dương.

Đám lính đánh thuê bên cạnh lập tức lùi lại.

Lúc này Lâm Dương vẫn nằm yên trên mặt đất, vết đạn trên người còn đang chảy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Người đàn ông cao to vạm vỡ kia không cảm giác được Lâm Dương hô hấp, cũng không cảm giác được nhịp tim của Lâm Dương.

Nhưng người luyện võ cũng có cách để che giấu những thứ này.

Vì để đảm bảo, vấn phải làm dứt khoát mới được.

“Đừng trách tôi!”

Người nọ hít một hơi thật sâu, đột nhiên ánh mắt anh ta trở nên dữ tợn, vung dao găm lên nhắm thẳng vào ngực Lâm Dương đâm tới.

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm một màn này.

Nhất là người nhà họ Dương.

Bọn họ đã thủ thế sẵn rồi.

Chỉ cần trước khi dao găm đâm xuống mà Lâm Dương động đậy một chút thôi, là bọn họ sẽ ra tay trước, chế ngự Lâm Dương.

Mà người đang cầm đao kia cũng đã chuẩn bị tinh thần nhanh chóng lùi lại nếu có dị biến rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.