Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1757:




Chương 1757:

Răng rắc răng rắc răng rắc…

Tay câm bị kéo ra một chút.

Nhưng Lâm Dương cũng đã dùng tới toàn bộ sức lực.

Trọng lượng của tay cầm này… Rất kinh khủng!

Nhưng ngay tại lúc anh nắm lấy tay cầm.

VùI Một ánh sáng lạnh đột nhiên đánh úp từ phía bên cạnh, lập tức nhắm về phía lưng Lâm Dương…

Lâm Dương đột ngột thở gấp, mạnh mẽ quy đầu lại.

Mới phát hiện một phi đao đánh úp tới.

Anh đột nhiên buông tay cầm ra, quay người nắm lấy phi đao kia.

Nhưng tại khoảnh khắc nắm lấy phi đao.

Phần thân phi đao lại nổ tung, bên trong tách rời ra vô số lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đam lao về hướng Lâm Dương.

Ám khí?

Lâm Dương hô hấp run lên, vội vàng trốn tránh.

Nhưng khoảng cách quá gần, cho dù sự phản ứng của anh cực kỳ khủng bố, cũng có sáu bảy lưỡi dao đâm vào trên người.

Máu tươi ào ạt tràn ra.

Thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.

Lâm Dương vội vàng rút lưỡi sao ra.

Nhưng sau khi lấy lưỡi dao ra, mới nhìn thấy lưỡi dao này rõ ràng tẩm đầy chất độc.

Xung quanh náo động, đồng thời xoàn xoạt nhìn về nơi phát ra phi đao kia.

Mới nhìn thấy ở trước một tòa nhà ở bên cạnh Đông Hoàng cung, có mấy bóng người đang đứng.

Một chàng trai tuổi còn trẻ mặc áo bào màu trắng phong thái nhẹ nhàng, một cô gái tóc ngắn, còn có một bà lão tuổi già sức yếu tay chống gậy. Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé! Cám ơn cả nhà!

Ba người này vừa xuất hiện, lập tức khiến cho hiện trường náo động.

“Đó là Thái Thượng trưởng lão!”

“Còn có Đường công tử!”

“Bọn họ vẫn luôn ở đây sao?”

“Xem ra…Bọn họ muốn lấy nhẫn!”

Không ít người ngưng ánh mắt mà nhìn.

“Tâm tư được lắm, bọn họ không đi tìm kiếm thần giới, mà một mực chờ đợi ở Đông Hoàng cung này, nếu ai lấy được nhãn, bọn họ chỉ cần thừa cơ cướp đoạt lấy nhẫn ở chỗ này là được! Như vậy quả thật là giảm bớt sức lực!”

Có người lớn tiếng nói.

Dường như đối với hành động này rất là trơ trến.

Chỉ là ba người kia nghe thấy lời này, nhưng cũng không thèm để ý.

Có thể có được thần giới, liền có thể trở thanh giáo chủ.

Thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ tất nhiên không quan tâm đến lời ra tiếng vào.

Lâm Dương liếc mắt nhìn ba người kia một cái, lại nghiêng người nhìn về phía người làm chứng bên này: “Bọn họ như vậy, không được tính là vi phạm quy tác?”

“Trước khi cậu chưa có được truyên thừa trở thành Đông Hoàng Thần Quân của Đông Hoàng giáo, bất cứ kẻ nào cũng đều có tư cách để cướp đoạt chiếc nhãn trong tay cậu!” Người nọ khàn giọng nói.

Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng, lấy ra viên thuốc chữa thương đã chuẩn bị tốt trước đó bỏ vào miệng, liền hướng về phía Liễu Thị Phụng hét to: “Mấy người này là ai?”

“Thái thượng trưởng lão duy nhất của bản giáo, Nguyên Tinh! Vị bên cạnh kia chính là con độc nhất của giáo chủ tiền nhiệm Đường Thiên Hạo, Đường công tử” Liễu Thị Phụng run run rẩy rẩy nói.

Lâm Dương nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, Đường Thiên Hạo bước lên trước.

“Anh là ai? Thật lạ mặt, Đông Hoàng giáo của chúng ta có tên của người này hay sao?”

Giọng nói lạnh lùng, lộ ra vẻ kiêu ngạo.

“Tôi là…”

“Quên đi, không quan trọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.