Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1753:




Chương 1753:

Đệ tử cung Chiến Vương vui vẻ khua chân múa tay, nhảy nhót tưng bừng.

Lý Mạc Vân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng một giây kế tiếp.

Kengl Tiếng vũ khí gãy lìa vang lên.

Tất cả đều thấy Lâm Dương gảy lưỡi kiếm của Lý Mạc Vân, trở tay dùng nó đâm một nhát thật mạnh vào đúng lồng ngực của Lý Mạc Vân.

Xoet.

Cả đoạn kiếm đâm sâu vào ngực của Lý Mạc Vân.

“AI”

Lý Mạc Vân che ngực liên tiếp lui về phía sau, trong miệng phát ra những tiếng thét thê lương.

Đệ tử của cung Chiến Vương ngây người.

“Chuyện gì?”

Liễu Thị Phụng cũng vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc.

Lâm Dương dồn lực thật mạnh giật lại chiếc roi, chỉ một tay kéo giật Liễu Thị Phụng về phía mình, tiếp đó là một đấm trúng vào ót của cô ta.

Sức mạnh của nắm đấm đó đủ để nghiền đầu cô ta thành thịt vụn.

Liễu Thị Phụng sợ đến mức hồn phi phách lạc.

“Không!”

Liễu Thị Phụng thê lương gào rống.

Cô ta muốn né đi, nhưng Lâm Dương đột nhiên ra chiếu khiến cô ta vô cùng bất ngờ, thân thể theo quán tính mà lao thẳng về phía Lâm Dương.

Cô ta không né nổi đòn này.

Đôi mắt của Liễu Thị Phụng trợn trừng, nhìn nắm đấm càng dần càng lớn, cô ta cảm thấy não mình như muốn nổ tung.

Ngay trong khoảnh khắc chỉ mành †reo chuông ấy.

Vụt! Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé! Thông cảm cho nhóm lên ít chương trong thời gian chuyển web nhé!

Tịch Mộc Lâm đột nhiên vọt tới, lấy Liễu Thị Phụng đẩy cô ta ngã nhào xuống đất.

Hai người lộn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Đòn này của Lâm Dương đương nhiên đánh hụt.

Người xung quanh há hốc mồm, không khí hết sức yên tĩnh.

Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm đỡ nhau đứng dậy, hai người nhìn về phía Lâm Dương, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và kiêng dè.

Nhưng Lâm Dương lại không tiếp tục bán theo hai người đó mà bước lại chỗ Lý Mạc Vân vừa đặt mông ngồi xuống đất, trong miệng không ngừng phun ra máu.

“Không có khả năng, khụ…Anh…Rõ ràng anh ta đã bị tôi dùng nội kình nhắm ngay giữa ngực! Vì sao… Vì sao anh vẫn chưa chết? Tim của anh nên nát bét mới đúng! Khụ…’ Lý Mạc Vân đau đớn che ngực, gẵn giọng thét lên.

“Nội kình? Đó là thứ gì? Chẳng lẽ ông cảm thấy bản thân mạnh lắm ư?”

Lâm Dương cất lời hỏi vô cùng bình tĩnh.

“Anh…Có ý gì?” Tịch Mộc Lâm trợn mắt hỏi lại.

“Tô chỉ muốn nói với cô rằng, chút sức lực còn con của ông chẳng là gì với tôi cải”

Lâm Dương nhỏ giọng.

“Không là gì ư? Cuồng vọng!!! Cuồng vọng!!! Cuồng vọng!!! Thế mà tôi lại bị một tên nhãi ranh chưa dứt sữa miệng lưỡi ngông cuồng này ám hại, tôi không cam lòng! Không cam lòng… Khụ…!”

Tâm trạng Lý Mạc Vân kích động, ông ta không ngừng rít gào.

Nhưng chưa nói được vài câu lại phun ra một búng máu.

“Sư phụ!”

Người cùng Chiến Vương gào khóc xông lên, ôm Lý Mạc Vân khóc rống mà hô.

“Giết cho tôi! Giết! Giết người kia! Dù cho người của cung Chiến Vương ta chết không còn lại một mống cũng phải giết anh ta bằng được!” Lý Mạc Vân gào thét, hai mắt vằn đỏ tràn đầy không cam lòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.