Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1733:




Chương 1733:

Anh vừa nói xong, các đệ tử bốn phương tám hướng thi nhau quỳ mọp xuống.

“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”

“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”

Các đệ tử cao giọng hô lên.

Bọn họ vẫn luôn tin vào quyết sách đại hội lần này, cho rằng người nào lấy được nhãn thần, người đó sẽ là giáo chủ, đương nhiên phái làm lễ với Lâm Dương.

Chỉ là… những trưởng lão vẫn đứng đấy, không nhúc nhích tí nào, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.

“Làm sao vậy? Vì sao còn không hành lễ?”

Lâm Dương nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đám người Lý Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, hỏi.

Mấy trưởng lão quay sang nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lý Mạc Vân.

Lý Mạc Vân trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Chiếc nhẫn kia có phải nhẫn thần Đông Hoàng hay không, còn cần bàn bạc! Trước khi không thể chứng minh thật giả của chiếc nhãn kia, chúng †ôi sẽ không nhận cậu làm Đông Hoàng Thần Quân!”

“Nếu đã như vậy, bây giờ tôi sẽ lên Đông Hoàng cung, dùng chiếc nhẫn này để mở kho bảo bối ra, kế thừa truyền thừa của giáo chủ trước kia!”

Lâm Dương quát khẽ, đang muốn quay người xuống núi.

Nhưng một giây sau, một bóng người đã lao về phía anh.

Lâm Dương sa sầm mặt lại, trở tay đánh một chưởng về hướng bóng người kia.

“Hạo Hãn Tinh Thần!”

Bóng người kia hét lớn một tiếng, hai tay lại hóa ra ngàn vạn cái bóng đánh tới.

Chưởng ấn đầy trời, uy thế vô tận, lại có sức lực cực kì lớn.

Lâm Dương không kịp ngăn cản, bị dính một chưởng lực, cả người bị chấn động đến mức liên tiếp lui về phía sau.

Đến khi đứng vững cơ thể, mới phát hiện người vừa ra tay là Thiếu Hải!

Cuối cùng ông ta cũng không thể nhẫn nhịn được nữa mà ra tay.

Nhưng một màn này của ông ta lại khiến một đám trưởng lão càng kinh ngạc hơn.

Đông Hoàng Hoàn Vũ”? Thiếu Hải!

Từ khi nào ông đã học xong tuyệt học của giáo chúng ta?” Tịch Mộc Lâm lấy lại tỉnh táo, lớn tiếng chất vấn.

“Tứ trưởng lão, cái này thì có liên quan gì đến ông?”

Thiếu Hải chắp hai tay ra sau, không thay đổi sắc mặt nói.

“Đông Hoàng Hoàn Vũ” và “Bất Bại Thần Công” là tuyệt kỹ tuyệt đỉnh của giáo, là thần công chỉ có giáo chủ mới có thể học, tên ở bên kia kia năm đó lợi dụng phu nhân giáo chủ để học lén “Bất Bại Thần Công”, đã là sỉ nhục của giáo, vì sao ông chỉ là một đường chủ Cổ Linh đường nho nhỏ, thế mà lại học được “Đông Hoàng Hoàn Vũ”?” Liễu Thị Phụng quát hỏi.

“Nguyên nhân rất đơn giản!” Ánh mắt Thiếu Hải run lên, lại phóng về phía Lâm Dương lần nữa: “Bởi vì trưởng lão đây chính là người muốn trở thành Đông Hoàng Thần Quân!”

Cuộc nổi loạn của Thiếu Hải khiến mọi người bất ngờ.

Khi ông ta ra tay, mọi người mới hiểu, Thiếu Hải lúc này đã luyện thành “Đông Hoàng Hoàn Vũ”, thực lực không thua kém gì lão già kia.

Sự tấn công của ông ta dày đặc và đáng sợ như những vì sao.

Mỗi cú đánh dường như có thể xé nát và phá vỡ mọi thứ.

Một quyền nện trên mặt đất có thể làm nổ thành hàng trăm cái hố, đánh vào tảng đá lớn có thể biến nó thành cái sàng.

Điều càng khiến cho người ta khiếp sợ hơn nữa là mỗi đòn tấn công của Thiếu Hải đều tương tự như một loại kỹ năng trút sức lực.

Kỹ năng này có thể dễ dàng đánh bại sức mạnh của Lâm Dương, thậm chí sức lực mà Lâm Dương phát ra cũng sẽ bị đánh tan.

Nói cách khác, nếu tiếp tục đánh nhau với Thiếu Hải, Lâm Dương sẽ càng ngày càng bất lực! Cuối cùng sẽ bị giết chất.

Đây chính là uy lực của “Đông Hoàng Hoàn Vũ” sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.