Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 159: Phong huyền châm quyết




Ai có thể nghĩ rằng chủ tịch hiệp hội y khoa Giang Thành lại độc ác đến như vậy, ai có thể ngờ rằng đây chỉ là một đứa con rễ ở rê nhỏ bé của nhà họ Tô?
Người của nhà họ Khai ai nấy đều đại não phát run, hoàn toàn không dám tin vào tất cả những gì mà mình nhìn thấy.
Lâm Dương phủi tay sau đó đi về phía Khai Kỳ.
“Người đâu, bảo vệ gia chủ, nhanh tới bảo vệ gia chủ!” Khai Hoành kêu gào thảm thiết, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Dương, lớn tiếng quát: “Lâm Dương, cậu dừng tay lại cho tôi! Cậu như vậy là đang phạm tội, có biết không? Cậu sẽ phải ngồi tù! Cậu có biết mình đang làm cái gì không? “
“Tôi biết, tôi biết tất cả.” Lâm Dương lạnh lùng nói, “Nhưng các ông hại bố vợ mẹ vợ tôi, còn muốn hại chết vợ tôi, hơn nữa người tiếp theo chính là tôi, các anh đây là hoàn toàn muốn phá nát nhịp sống của cả nhà tôi. Đã như vậy, tại sao tôi phải nhẹ tay với các ông? Ông không cho tôi một chút nơi để tồn tại? Còn hy vọng tôi kiêng nễ cái gì sao? Hy vọng tôi sẽ tha cho các ông sao? “
“Cậu điên rồi sao?” Khai Hoành trợn to mắt.
“Khai Hoành, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng. Nghe rõ, đây là lần cuối cùng. Lập tức gọi điện thoại cho đám người của nhà họ Khai ở Giang Thành bảo bọn họ quay về, nếu không … ông sẽ mắt tất cả.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Trong giọng điệu đó tràn đầy sự tàn nhẫn và hung tợn.
Đôi mắt của Khai Kỳ lạnh lùng, trêи mặt cũng không có nhiều biểu cảm, ông ta chắp tay phía sau nhìn Lâm Dương.
Biểu hiện của Lâm Dương thật khiến người ta kinh ngạc, rốt cuộc lại dùng một tay ném một người sống to lớn như Khai Giang ra ngoài, hơn nữa trong nháy mắt hạ gục ba người lực lưỡng, rất hiển nhiên Lâm Dương là một người luyện võ.
Nhưng đối với người luyện võ, ông ta hoàn toàn không sợ chút nào, người luyện võ dù có lợi hại đến đâu có thể đối phó được với những viên đạn sao?
Khai Hoành không nói gì, càng không có bắt kỳ động tác nào.
Ông ta lặng lẽ từ chối Lâm Dương.
Ông ta không thể nào đồng ý với Lâm Dương, bởi vì theo lý mà nói, ông ta không có lý do gì phải sợ Lâm Dương.
“Được thôi.”
Lâm Dương gật gật đầu, nhưng trong mắt lại lóe lên sự hưng phấn cùng lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi không cho nhà họ Khai của các ông cơ hội.”
“Đem cậu ta băm cho chó ăn!” Chỉ nghe thấy Khai Kỳ đột nhiên hét lên một tiếng.
Mấy chục người nhà họ Khai ở xung quanh ngay lập tức xông ra, bọn họ ai nấy đều cầm các loại dao dài ngắn khác nhau, trực tiếp nhảy bổ về phía Lâm Dương, ai nấy đều hận không thể khiến cho Lâm Dương chết băm chết dầm.
Tuy nhiên, ngay lúc bọn họ sắp đến gần Lâm Dương, Lâm Dương đã nhanh hơn bọn họ một bước.
Anh đột nhiên giơ tay ném hai chiếc đũa trêи bàn về phía hai người của nhà họ Khai ở gần nhát.
Huh!
HuhI!
Hai chiếc đũa như hai con dao, trực tiếp đâm hung hãn vào ngực của hai người.
Cả hai người ngã xuống đất ngay tại chỗ.
“Hả?”
“Chém cho tôi!”
Tiếng hoảng loạn và phẫn nộ xen kẽ nhau.
Tám con dao sáng bóng trực tiếp rơi xuống.
Nhưng Lâm Dương lại nhanh tay nhanh mắt, giơ ngón tay điểm trêи cỗ tay của con dao đang rơi xuống với tốc độ nhanh nhất.
Ngón tay của người cầm dao buông lỏng, Lâm Dương thuận tay đập tới, dễ như trở bàn tay, tốc độ nhanh đến không đúng điệu, động tác cũng nhanh chóng nhưng mãnh liệt kinh người.
Huh! Huh! Huh! Huh! Huh…
Một âm thanh lanh lảnh phát ra.
Chỉ nhìn thấy tất cả những con dao đang chém về phía Lâm Dương đột nhiên toàn bộ đều rơi xuống.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra cỗ tay của bọn họ toàn bộ đều đã bị đứt lìa rồi….
“Cái gì?”
Thế nhân vô cùng hoảng sợ.
Không ai có thể tin được vào những gì mà mình đã nhìn thấy.
Những người đó rõ ràng đều không nhìn thấy Lâm Dương động đến dao …

Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, cổ tay của những tên to lớn kia đã bị chặt đút, Lâm Dương lại đâm dao vào bọn họ.
Động tác tàn nhẫn, mây bay nước chảy.
Trêи ngực của mỗi một người lực lưỡng kia đều bị anh đâm một lỗ, lập tức máu chảy ra không ngừng, toàn bộ ngã xuống đất không đứng đậy được.
Trong phút chốc, hơn chục người nhà họ Khai đã bị Lâm Dương hạ gục.
Một đòn phế bỏ!
Thủ pháp này quả thực là đầu bếp giải quyết con bò!
Những người còn lại muốn chạy tới toàn bộ đều dừng chân lại, kinh hãi nhìn cảnh tượng này.
“Là người luyện võ!”
Một ông lão bên cạnh cậu Đỗ thấp giọng nói: “Hơn nữa trình độ cũng không thấp!”
“Tuổi trẻ như vậy lại có thủ đoạn như thế, Lâm Dương này thật sự là không hề đơn giản! Ông chủ! Nhà họ Khai của chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!” Nhà họ Khai bên này, một người đàn ông thấp gầy bước ra, người đàn ông với bộ râu dê và lưng gù.
Nhìn có vẻ khoảng bốn năm mươi tuổi, nhưng lại vô cùng già nua, tinh khí thần ủ rũ, như một người nghiện ma túy.
“Nếu như anh không xử lý được cậu ta, tôi chỉ có thể đập anh ta thành cái sàng.” Khai Kỳ thờ ơ nói, nhưng sắc mặt đã vô cùng ảm đạm.
“Yên tâm đi ông chủ, sẽ không để ông phải thất vọng, nhưng mà ông vẫn phải chuẩn bị một chút, suy cho củng tôi lo lắng tên nhóc này sẽ bỏ chạy!”
“Làm bị thương nhiều người nhà họ Khai của tôi như vậy, nếu như để cậu ta chạy mắt, sau này nhà họ Khai của tôi làm sao có thể đứng vững được?” Khai Kỳ xua tay, Khai Hoành ở phía sau nghiến răng rút lui.
Không lâu sau, rất nhiều người nhà họ Khai mặc vest xuất hiện ở bốn phương tám hướng, bọn họ ai nấy đều đưa tay vào bên trong áo khoác, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, đều đang trong tư thế sẵn sàng.
Cậu Đỗ và những người khác được mời vào sảnh phụ để tránh bị ngộ thương.
Lâm Dương đã bị đoàn người bao vây, giống như một con rùa trong hủ.
“Tên nhóc, qua hai chiêu đi!”
Người đàn ông gầy yếu ở bên này hét lên nói.
“Người luyện võ lại có dáng dấp như thế này sao? Xem ra ông chắc đã đi cửa phụ nào rồi.”
Lâm Dương liếc mắt nhìn người kia nói.
“Võ công không phải cửa phụ nào cả, chỉ cần có thể đánh bại cậu, vậy chính là võ công tốt, để tôi xem thử trình độ của cậu đi!”
Người đàn ông gầy gò thờ ơ nói, đột nhiên ông ta ngẳắng đầu lên, giậm chân, vọt nhanh về phía Lâm Dương, một quyền như đại bàng vồ thỏ, đắm vào bụng Lâm Dương.
Nếu như bị ông ta đánh trúng, ruột của Lâm Dương sợ rằng đều bị ông ta móc ra.
Nhưng Lâm Dương không chút sợ hãi, một chưởng hạ xuống dễ như trở bàn tay, cố gắng đánh bay móng vuốt sắc bén công kϊƈɦ tới kia.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông gầy gò kia đột nhiên nhanh chóng thu chiêu, một tay còn lại ầm một tiếng mạnh mẽ vào ngực Lâm Dương.
Một chiêu này càng nhanh chóng nhưng mãnh liệt hơn, tàn bạo hơn cũng đột ngột hơn, như thể đó là một chiêu mà người đàn ông kia đã chuẩn bị từ lâu.
Rõ ràng, đây mới là chiêu chết.
Cú đánh vừa rồi chỉ là giả vờ tiến công mà thôi!
Người nhà họ Khai vui mừng khôn xiết, tất cả đều bị một chiêu này thu hút.
Nhưng mà…
Ngay khi một chiêu này sắp trúng …
Xoạch!
Một tiếng động rõ ràng phát ra.
Hơi thở của người đàn ông gầy yếu kia run lên, nhướng mày nhìn, lại nhìn thấy tay của Lâm Dương không biết từ khi nào đã túm chính xác vào cỗ tay ông ta.
“Cái gì?”
Hơi thở của người đàn ông run lên, thân thể ọp ẹp kia đột nhiên dựng thẳng lên, ngay lập tức nhấc chân lên, muốn tấn công vào hạ bàn của Lâm Dương.
Nhưng cũng vô ích.
Chân của Lâm Dương cũng ngay lập tức chuyển động, hoàn toàn ngăn trở đôi chân của ông ta.

“Thú vị!”
Người đàn ông nghiền răng và đột nhiên đập đầu.
Lần này … Lâm Dương không có phòng thủ.
Hoặc là nói… anh không có ý định phòng thủ.
Bùm!
Toàn bộ sức mạnh của đầu người đàn ông này quá đáng sợ đến nỗi khi nó đập vào ngực Lâm Dương, lại phát ra một tiếng động rất nặng nè.
Nếu như đổi lại là người bình thường, e rằng toàn bộ xương sườn đã gãy hết rồi.
Tuy nhiên, nếu là Lâm Dương, hoàn toàn không là gì cả.
Người đàn ông gầy gò ngẳng đầu lên, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Dương, còn Lâm Dương cũng đang nhìn xuống ông ta, trong đôi mắt đó chỉ còn lại vẻ thờ ơ.
Đôi mắt đó như thể đang nhìn một con dế và kiến gì đó…
“Cậu chính là… sức mạnh này?” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Không hay! Bắn đi! Nhanh bắn đi!”
Người đàn ông gầy yếu cuối cùng nhận ra rằng có điều gì đó không ồn, hét lên thảm thiết.
Nhưng đã không kịp rồi.
Răng rắ!
c Chỉ nghe thấy âm thanh sắc nét phát ra.
Tay của Lâm Dương đang nắm lấy cỗ tay của ông ta đột nhiên phát lực, trực tiếp đánh nát toàn bộ xương tay của ông ta, sau đó nhắc cả người ông ta lên, đột ngột ném ông ta trêи mặt đất.
Bùm !!I Một tiếng nỗ kinh thiên động địa bùng phát.
Toàn bộ nhà họ Khai như thể đều rung động.
Những người mặc đồ đen xung quanh toàn bộ đều rút súng từ trong túi ra vốn dĩ định bắn, nhưng vì quá chấn động nên nhiều người không thể đứng vững được.
Đợi đến khi bọn họ ổn định cơ thể và muốn bắn, thì một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trước mặt bọn họ …
Chỉ nhìn thấy người đàn ông ọp ẹp được Lâm Dương nâng lên giống như một con chó chết, toàn thân của ông ta đầy máu tươi, rách da toác thịt. Còn trước mặt ông ta là một cái hồ sâu, mặt đất đầy vết nứt, không nghỉ ngờ gì nữa, cái này là do cơ thể của người đàn ông gầy gò đó đập nát mà xuất hiện …
Cái này cần sức lực mạnh đến thế nào?
: Tắt cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình.
“Nổ súng!”
Khai Hoành ở bên này cũng không nhịn được nữa, phát ra một tiếng hét khàn khàn.
Nhưng chính vào lúc âm thanh này rơi xuống.
“Phong Huyền Châm Quyết!”
Có một âm thanh lớn vang lên.
Nhìn thấy Lâm Dương với đôi tay thẳng tắp, xoay chuyển một vòng, từ trong lòng bàn tay bay ra vô số cây kim màu bạc, kim tản ra xung quanh giống như hoa lê xối xả.
Kim bạc trực tiếp bay vào trong cơ thể đám người áo đen kia, ngay tức khắc, tất cả đám người mặc đồ đen đều không thể nhúc nhích, ngón tay đang cầm cò súng cũng không thể cử động.
“Các anh con sững ra đó làm gì? Còn không mau bắn đi?” Khai Hoành hét lên.
Nhưng không ai đáp lại.
Tất cả mọi người đều giống như bị đông cứng, không nhúc nhích tý nào.
Chuyện này là sao vậy?
Người của nhà họ Khai đều ngây ngốc.
Cậu Khai ở đằng kia nheo mắt lại.
Lại nhìn thấy Lâm Dương vứt bỏ người đàn ông gầy gò kia và sải bước đi về phía Khai Kỳ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.