Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1140: Chương 1139






“Thưa cô, giấy tờ rõ ràng đây, chúng tôi không tính dư bất kỳ một khoản nào cả.
Tôi đã nói rồi, nếu cô có gì không hài lòng thì có thể báo cảnh sát chúng tôi!”
“GÓI “Thưa cô, mời cô tính tiền.

Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Tôi không có nhiều tiền như thế, tiền trong thẻ ngân hàng và trong người tôi cộng lại cũng mới khoảng một trăm năm mươi mốt nghìn đô la Mỹ, tiền đâu tôi trả chứ?”
“Thưa cô, nếu cô không trả khoản tiền này thì chúng tôi có quyền kiện cô.
” Nhân viên lễ tân lắc đầu nói.
“Mấy người ức hiếp người quá đáng rồi đó!” Cả người Tô Nhan run rẩy.
“Thưa cô, thật ra nếu cô không thể trả nổi thì cô hoàn toàn có thể gọi cho anh Kiệt.
Anh Kiệt là khách VỊP của khách sạn chúng tôi, khoản tiền này có thể ghi nợ dưới tên anh ấy, tôi nghĩ anh ấy cũng vui vẻ tính tiền cho cô.

Nhân viên lễ tân lại nói.
Tô Nhan vừa nghe thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh lẽo.
Cô không phải là kẻ ngu, sao cô không thể nhìn ra tất cả những chuyện này đều là †rò quỷ quái mà Quách Thiếu Kiệt bày ra được.

Mục đích của anh ta là gì đây, anh ta muốn ép Tô Nhan gọi điện cho anh ta à.
Chỉ sợ rằng nếu Tô Nhan gọi cú điện thoại này thì Quách Thiếu Kiệt cũng không đồng ý trả tiền giúp Tô Nhan ngay lập tức mà lại đưa ra yêu cầu vô lý gì đó.
Đây là một cái bẫy!
Hai tay bàn nhỏ bé của Tô Nhan nắm chặt lại, trong lòng cô đang ngập tràn lửa giận nhưng cô không biết phải phát tiết thế nào.
“Thưa cô, mong cô mau trả tiền ạ, chúng †ôi còn phải tiếp các vị khách khác.
” Thấy Tô Nhan không nói lời nào, nhân viên lễ tân lại thúc giục cô.
Tô Nhan cúi đầu, thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng run lên, không biết nên làm thế nào mới được.
Một vài người qua đường đều nhìn qua bên này, có mấy người còn chỉ trỏ.
“Chậc chậc chậc, không trả nổi tiền à?
Không có tiền còn đến đây làm gì chứ?”
“Ngu ngốc, không hiểu à? Người phụ nữ này chắc chắn là bị người khác chơi xong rồi vứt! Kiểu đàn bà này là kiểu ỷ mình xinh đẹp, muốn tới đây lừa ăn lừa uống của mấy tên ngốc, cuối cùng lại thất bại đó.

“Nhưng mà dáng của người phụ nữ này cũng không tồi đó, nếu có thể vui đùa với nhau một chút thì tôi có thể suy nghĩ lại mức giá bốn trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ.


Những tiếng xì xầm càng lúc càng nhiều.
Tô Nhan nghe thấy thì càng thêm tức giận, nhưng cô cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Chẳng lẽ phải lấy vốn lưu động của công †y sao?
Nhưng dù cô dùng tiền của công ty thì cũng vẫn không đủ!
Hay là cứ thử báo cảnh sát nhỉ, dù sao thì những khoản phí này đúng là lên trời!
Chắc chắn bọn họ đang chém khách!
Tô Nhan hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng quyết định trong lòng.
Trước tiên thì kéo dài thời gian đã rồi nghĩ cách tiếp.
Nhưng cô vừa định mở miệng bảo rằng sẽ đi báo cảnh sát thì bên cạnh cô có một †ấm thẻ màu đen được quăng trước mặt nhân viên lễ tân.
Tô Nhan ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.
Là Lâm Dương!
“Tính tiền đi.
’ Anh thờ ơ nói.
Nhân viên lễ tân sửng sốt, nhìn tấm thẻ màu đen đó, sắc mặt trở nên tái nhợt giống như thấy một thứ gì nguy hiểm.
“Đây… Đây là…
“Làm phiền cô nhanh lên đi.
” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Thái độ của nhân viên lễ tân thay đổi một trăm tám mươi độ, vẻ mặt kinh thường lúc trước hóa thành cung kính ngay lập tức, cầm †ấm thẻ màu đen trong tay cười nói: ‘Dạ vâng thưa anh, xin anh đợi một chút!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.