Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 103: Cô thua rồi




Người đàn ông của cô ấy sao?
Lâm Dương sửng sốt một lát, cũng ngay lập tức ý thức được nhóm người này có thể chính là người của Nam Phái.
Anh do dự một chút, vẫn quyết định trước tiên nên gọi điện thoại thông báo cho Lạc Thiên.
Tuy nhiên, lúc này, Lạc Thiên đã tràn đầy vui vẻ đến phòng khám sớm hơn một chút.
Hôm nay cô ấy lại đến sớm vậy!
“Con heo lớn lười biếng! Đã mấy giờ rồi mà còn chưa dậy hả?
Hả? Nhiều bệnh nhân như vậy sao? Nhanh đến ngồi chẩn bệnh đi, khám bệnh xong rồi ăn sáng. Đây là bánh bao tôi phải xếp hàng lâu lắm mới mua được cho anh!” Lạc Thiên với khuôn mặt tràn đầy nụ cười hét lên.
Tâm trạng của cô tốt một cách không thể nào giải thích được.
“Cô chính là Lạc Thiên sao?”
Đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ Đường đột nhiên hét lên.
Lạc Thiên bước chân đình trệ, nhìn người đàn ông lạ mặt này, nghỉ hoặc nói: “Các anh có lẽ là lần đầu tiên đến phòng khám, phải không?”
“Đúng vậy, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt.”
“Vậy thì làm sao anh biết tôi?”
Cô ấy ghét nhất là loại người tự cao tự đại như vậy.
“Ha, từ chối tôi, cả đất nước Trung Quốc này sẽ không có ai dám cưới cô, không lẽ cô muốn cô độc đến cuối đời sao?”
“Tôi thà cô độc đến già trong phòng khám này cũng sẽ không gả cho anh!”
“Cô có chắc chắn không? Vậy thì thực sự quá đáng tiếc rồi!”
Tư Đồ Kính lắc đầu, nhìn xung quanh một vòng, thở dài nói: “Thật tội nghiệp cho cái phòng khám này! Ngày mai sắp phải đóng cửa rồi!”
“Đóng cửa sao? Hừ, trừ khi Lạc Thiên tôi chết, nếu không phòng khám này tuyệt đối sẽ không bao giờ đóng cửa!” Lạc Thiên tức giận nói.
“Vậy thì chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi!”
Tư Đồ Kính mỉm cười sau đó quay người rời đi.
Lạc Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Kính người đang rời đi, sau đó nhặt bánh bao trêи mặt đất lên.
“Có vẻ như chúng ta mấy ngày tới sẽ gặp rắc rồi rồi.”
“Quân đến thì chặn lại nước đến thì ngăn thôi.”
“Nếu tình huống không thể khống chế được, anh cứ trực tiếp trở về đi! Dù sao tôi cũng sẽ không kéo anh xuống nước.”
“Vậy sao.” Lâm Dương nói.
Tư Đồ Kính rời đi, phòng khám vẫn hoạt động bình thường.
Tuy nhiên, điều khiến Lạc Thiên vô cùng ngạc nhiên là hôm nay có rất nhiều người đến khám bệnh, Lâm Dương, Lạc Thiên và nữ bác sĩ trẻ Tiểu Đông đã bận rộn cả ngày mới kết thúc.
Cả ba người đều đã mệt nhoài người.
“Tan ca rồi, đi thôi, chúng ta đi uống một ly đi!” Lạc Thiên lên giọng nói.
“Được!” Lâm Dương cười.
“Chị Thiên! Rất nhiều thuốc trong tủ thuốc của chúng ta đã hết rồi.”
“Gọi điện thoại bảo bọn họ ngày mai mang đến gấp. Hôm nay rất nhiều bệnh nhân cần quay lại tái khám! Thuốc không được thiếu!” Lạc Thiên khẽ nhíu mày nói.
“Vâng!”
Tiểu Đông gật đầu.
Cả ba người đã có một đêm ngủ ngon giấc sau khi uống rượu.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau.
Cốc cốc cốc …
5 Có tiếng gõ cửa gấp gáp truyền đến.
Lâm Dương hơi sững sờ.
Hàng chục bệnh nhân đang tập trung ở bên ngoài.
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Phòng khám của Lạc Thiên trở nên nổi tiếng đến mức độ này sao?
Anh vội vàng gọi điện cho Tiểu Đông và Lạc Thiên.
Cả hai vội vã chạy đến.
Ba người bắt đầu ngồi từ 7 giờ sáng để khám bệnh, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Điều này đối với Lạc Thiên mà nói cũng không tính là gì.
Mặc dù mệt mỏi một chút, nhưng có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, từ trong thâm tâm của cô ấy cũng vô cùng hạnh phúc.
“Chị Thiên, tỏi đen dùng hết rồi!” Lúc này, Tiểu Đông hét lên một tiếng về phía này.

Lạc Thiên sửng sốt: “Thuốc vẫn còn chưa giao đến sao?”
“Chưa.”
` ; “Cô viết đơn thuốc đi, để bệnh nhân đến các hiệu thuốc khác để lấy thuốc đi.”
“Được.”
Tiểu Đông gật đầu.
Nhưng một lúc sau …
“Chị Thiên, Bạch Tiền Căn cũng đã dùng hết rồi.”
“Hạn Liên Thảo cũng không còn.”
“Chử Thực Tử cũng dùng hết rồi.”
Tiểu Đông không ngừng hét lên.
Lạc Thiên chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô ấy vội vàng cầm điện thoại lên gọi điện cho người giao thuốc.
“Cái gì? Không giao nữa sao? Tại sao?” Lạc Thiên cực kỳ hoảng sợ.
“Không có lý do gì cả, cô Lạc, thuốc của chúng tôi gần đây cũng thiếu hụt, e rằng không thể cung cấp thuốc cho các cô, hy vọng cô liên hệ với người khác đi.” Người bên kia vừa nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Thiên chết lặng.
Thuốc trong phòng khám… bị cắt rồi!
Tại thời điểm này, cô ấy mới nhận ra rằng tất cả những điều này là chiêu trò của Tư Đồ Kính.
Cắt thì cắt thôi, cùng lắm thì bảo bệnh nhân ra ngoài lấy thuố!
cLạc Thiên trong đầu thầm nghĩ.
Nhưng dần dần, cô ấy phát hiện ra suy nghĩ của bản thân vẫn còn quá ngây thơ rồi.
“Bác sĩ, sao cô vẫn còn không mau tiêm thuốc cho tôi? Tôi đau sắp chết rồi!”
“Thuốc thì sao? Tôi bị thương nặng như vậy, cô không cho tôi uống thuốc sao? Còn muốn tôi đi ra bên ngoài mua thuốc sao?
Chân của tôi đã què rồi. Cô còn muốn tôi bò ra lấy thuốc sao?”
“Phòng khám của các cô có chuyện gì vậy? Thuốc cũng không có! Phòng khám tồi tệ kiểu gì vậy!”
“Mọi người, đừng tới phòng khám này nữa. Phòng khám này đến thuốc còn không có! Một đám lang băm!”
“Một đám lang băm đến thuốc cũng không có, cái phòng khám này đừng mở nữa!”
Bệnh nhân nộ khí xung thiên, trực tiếp chặn cửa lại, không để cho người ngoài đến khám bệnh, để phản đối!
Lạc Thiên lo lắng sắp chết rồi.
Nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này, cô ấy sợ rằng thực sự sẽ phải đóng cửa phòng khám mới được.
“Lâm Dương, phải làm sao bây giờ?”
“Không cần lo lắng, có tôi rồi!” Lâm Dương ngưng trọng nói.
“E rằng anh cũng không giúp được cô ấy!”
Lúc này, từ trong đám đông vang lên một tiếng cười lãnh đạm Lạc Thiên và Lâm Dương cùng nhìn xem, mới phát hiện Tư Đồ Kính sớm đã có mặt trong đám đông…
“Y thuật của Lâm Dương tốt hơn nhiều so với anh! Anh cứ chờ xem!” Lạc Thiên nghiền răng nghiền lợi.
“Tất nhiên tôi biết rằng y thuật của Lâm Thần y đương nhiên rất là phi thường. Mặc dù không giỏi bằng Nam Phái của tôi, so với tôi thì còn kém hơn một chút. Nhưng tôi nghĩ muốn ứng phó với tình huống trước mắt cũng không khó, nhưng mà có lẽ anh ta không có thời gian để giải quyết chuyện này của cô.” Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Lạc Thiên thở gấp, cảm thấy có chút gì đó không ổn, tập trung nói: “Ý của anh là gì!”
“Cô nhìn là biết rồi.”
Tư Đồ Kính mỉm cười.
Lâm Dương cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng lúc này, anh không thèm để ý tới Tư Đồ Kính, trực tiếp hét lớn: “Mọi người xếp hàng ở chỗ tôi, tôi sẽ khám bệnh cho mọi người!”
Sau khi bệnh nhân nghe thấy, bán tín bán nghỉ xếp hàng ở trước bàn của Lâm Dương.
Lâm Dương bảo Tiểu Đông đem tới mười kim bạc, dựa vào số thuốc còn lại và kim bạc để chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân.
Nhìn thấy thủ pháp châm kim mây trôi nước chảy của Lâm Dương, Lông mày của Tư Đồ Kính bắt giác nhíu lại.
“Thật là một kỹ thuật châm cứu tỉnh vi, anh đang dùng thuật thứ mười bảy của Tín Dương sao?”
“Sai rồi, chính là thuật thứ mười tám.” Lâm Dương bình tĩnh nói, tiếp tục châm kim.
Tư Đồ Kính khẽ giật mình, sau đó cười nhạt nói: “Lâm thần y không hỗổ danh là Lâm Thần Y. Chỉ là đáng tiếc … Cho dù y thuật của anh có cao minh đến đâu, người phụ nữ khéo léo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo!”
Khi giọng nói rơi xuống, Tiểu Đông hét lên.
“Chị Thiên, bác sĩ Lâm, tủ thuốc của chúng ta đã dùng hết cả lÔIN?”
“Hả?” Lạc Thiên hoàn toàn chết lặng.
“Tôi không tin, anh có thể chữa khỏi mọi bệnh tật mà chỉ dựa vào một cây kiml” Tư Đồ Kính cười nói.

Lạc Thiên hô hấp ngưng trệ.
Chỉ dựa vào kim bạc để chữa mọi bệnh sao? Điều này hoàn toàn là không thể! Bằng không thì đó không phải là y thuật, mà là tiên thuật rồi!
Xem ra chỉ có thể tạm thời đóng cửa phòng khám thôi!
Lạc Thiên ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Phòng khám đóng cửa, cô ấy tin rằng ông nội nhất định sẽ là người đầu tiên đến hộ tống cô đến Nam Phái.
Xong rồi!
Hoàn toàn xong rồi!
Mới kiên trì được một ngày đã thất bại rồi sao?
Một cảm giác bắt lực sâu sắc trào dâng trong lòng Lạc Thiên.
Nhưng lúc này, Lâm Dương đột nhiên nói: “Làm sao anh biết tôi không thể dựa vào một cây kim mà chữa hết mọi bệnh tật?
Tư Đồ Kính cười một cách cứng nhắc nói: “Anh thật sự có thể làm được sao?”
¡ Lâm Dương không nói chuyện, mà đem tât cả kim bạc toàn bộ đều trải ra trêи bàn, sau đó vuốt ve trong lòng bàn tay.
“Khí sao?”
Tư Đồ Kính mở to mắt.
Lại nhìn thấy những chiếc kim bạc nhẹ nhàng run lên, đó là điều thần kỳ.
“Hả?”
Có tiếng ồn ào vang lên tại hiện trường.
Lâm Dương nhanh chóng lấy ra một cây kim, đâm vào ngực của một bệnh nhân.
Đột nhiên, lồng ngực ngột ngạt của bệnh nhân trở nên nhẹ nhõm ngay lập tức, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào lên.
Thật là thần kỳ!
Mọi người không ngừng cảm thán.
Lâm Dương lại châm thêm vài mũi, bệnh nhân đã khỏi bệnh rồi!
Thật là một phép màu!
“Anh cũng có thể dùng kim bạc để chữa khỏi ngoại thương sao?” Tư Đồ Kính nhìn chằm chằm vào một người đàn ông đang chống gậy đi tới, khinh thường nói.
: : Điều này bắt buộc phải được bó thuốc. Thuốc trị thương không thể nào thay thế bằng kim bạc.
Tuy nhiên, Lâm Dương lại châm một cây kim vào chân của người đàn ông, và sau đó yêu cầu Tiểu Đông tuỳ ý băng bó cho anh ta.
“Bác sĩ, như thế này ổn chứ?”
“Ba tháng không cử động thì sẽ không sao nữa.”
“Cái này…”
Người què kia nhìn Tư Đồ Kính với vẻ mặt ngượng ngùng.
Tư Đồ Kính không nói gì, chỉ vẫy tay, người què kia ngay lập tức chống gậy rời đi.
Nhìn thấy Lâm Dương điều trị cho bệnh nhân một cách đâu vào đấy, Lạc Thiên vô cùng kϊƈɦ động, ngay cả Tiểu Đông cũng với vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ.
Tình hình sau đó cũng từ từ ổn định như vậy.
Bệnh nhân cũng bắt đầu được đưa đến từng đọt.
“Tư Đồ Kính, âm mưu của anh dường như không thành công rồi!” Lạc Thiên thờ ơ nói.
“Cô cho rằng đây là thủ đoạn của tôi sao? Ngây thơ!” Tư Đồ Kính lắc đầu.
“Anh còn có quỷ kế gì nữa?” Lạc Thiên cau mày.
Có Lâm Dương ở đây, cô ấy đã có lời thề sắc son.
Tuy nhiên, chính vào lúc này, điện thoại của Lâm Dương đột nhiên rung lên.
Lâm Dương cau mày, lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình, lập tức bắt máy.
Một lúc sau sắc mặt của anh ngay tức khắc thay đổi.
Lâm Dương đột nhiên đứng lên nói: “Tôi lập tức tới ngay!”
“Lâm Dương, anh muốn đi đâu vậy?”
“Tôi phải đi một chuyến!” Lâm Dương giọng nói lạnh lùng nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tiểu Nhan xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì?” Lạc Thiên chết lặng.
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Kính.
Lại nhìn thấy Tư Đồ Kính mở quạt gấp, cười thờ ơ nói: “Lạc Thiên, cô thua rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.