Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 30: Mặc Dương




Bốn rưỡi chiều, Hàn Tam Thiên xuất hiện tiệm tạp hóa, nhưng tiệm tạp hỏa lại không mở cửa, điều này khiến anh có loại linh cảm không tốt, lẽ nào trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì rồi ư? Không thì sao có thể bỗng dung đóng cửa được.
Sau khi đón được Tô Nghênh Hạ, nhìn cô phồng má giống như con cả vàng, rõ ràng là đang giận dỗi, anh cười hỏi: “Làm sao vậy, giải quyết xong rắc rối rồi, chẳng lẽ bà nội không khen ngợi em à?"
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Hôm nay, Lâm Dũng dẫn Trình Cương đến, lật tẩy hết mọi chuyện mà Tô Hải Siêu làm, nhưng bà nội lại chỉ bảo Tõ Hải Siêu về nhà tự kiểm điểm."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên cười lạnh.
Dưới cái nhìn của anh, tuy bả nội sẽ thiên vị Tô Hải Siêu, nhưng dù thể nào cũng phải giảng chức, ít nhất phải làm cho những người khác xem, hai chữ kiểm điểm ở chuyện này có vẻ thật nực cười.
Hơn nữa, bà cụ không chỉ đơn giản là thiên vị Tô Hải Siêu, må hoàn toàn không coi Tô Nghênh Hạ ra gì, bởi vì bà ta chưa từng suy nghĩ tới cảm nhận của Tô Nghênh Hạ trong chuyện này.
Ấn định Tô Nghênh Hạ, hoàn toàn không sợ cô trở mặt với nhà họ Tô?
Hay cho một bà già tự phụ.
"Đúng rồi, hôm nay em mới biết được, người ngày hôm qua lại là Lâm Dũng, tại sao anh ta phải giúp em?" Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ đầy chất vấn nhìn Hàn Tam Thiên, nói rõ chuyện đó có liên quan tới anh.
"Ây... anh tốn it tien, mời Lâm Dũng ra mặt." Vẻ mặt Hàn Tam Thiên thàn nhiên nói.
"Tổn tiền, tốn bao nhiêu?" Tô Nghênh Hạ tò mò hỏi.
"Một trăm nghìn."
"Một trăm nghìn!" Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên kinh ngạc la lên, tên đàn ông phá sản này vậy mà lại tiêu một trăm nghìn! Đó là tiền lương cả một năm của cô đấy.
Chẳng qua, nghĩ lại nếu không có Lâm Dũng ra mặt, ngày hôm qua rất có thể cô đã rơi vào trong tay Trinh Cương, còn sẽ bị gã cưỡng hiếp, trong lòng mới dễ chịu một ít.
"Kẻ có tiền thật sự có tiền." Tô Nghênh Hạ bẹp miệng, đầy vị chua lòm.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, chút tiền vặt vãnh nhỏ nhoi ấy tính cải gì, nếu để cho Tô Nghênh Hạ biết một chuỗi con số kia trong thẻ của anh, còn không bị dọa ra bệnh tim?
Đến dưới lầu tiểu khu, Hàn Tam Thiên vừa dừng xe xong, đúng lúc gặp phải hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu tỉnh ra cửa.
Thấy Hàn Tam Thiên chạy Audi, đây không phải là chiếc xe đỗ bên cạnh xe bọn họ hay sao?
Lúc trước còn đoán là nhà ai mua, thể mà lại là nhà mình!
Tưởng Lam hoơi giận dữ đi đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, nói: "Nghênh Hạ, không phải con lại mua thêm một chiếc xe nữa đó chủ?"
Chuyện này sớm hay muộn sẽ bại lộ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, Tô Nghênh Hạ liếc nhìn Hàn Tam Thiên đứng sau, gật đầu thừa nhận: "Mẹ, con..."
"Con thật sự không sợ bà nội con biết, hơn nữa mua hai chiếc xe làm gi? Sao con cứ phải cho cậu ta lái chiếc xe tốt như thế?" Tưởng Lam trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên, nói tiếp: "Không phải là cậu ta đòi con đó chứ?"
Tô Nghênh Hạ xua tay liên tục, nói: "Việc này không liên quan đến Hàn Tam Thiên, là chủ ý của con."
Tưởng Lam cũng không tin, chất vấn Hàn Tam Thiên: "Cậu rót bùa mê thuốc lú gì cho con gái tôi đấy, cậu có biết nếu bà cụ nghi ngờ con bé, một khi kiểm tra sổ sách sẽ có hậu quả nghiêm trọng thể nào không, chẳng lẽ cậu vì mặt mũi của mình, không màng an nguy của Nghênh Ha?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chẳng phải hai người muốn đi ra ngoài sao, còn
chưa đi đi." Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam nhìn đồng hồ, phim sắp chieu rồi, lúc này mới lên tiếng: "Chờ mẹ trở lại, con giải thích rõ chuyện này cho mẹ."
Hai ông bà đi rồi, Tô Nghênh Hạ thờ dài, oản giận nhìn Hàn Tam Thiên
nói: "Tại sao anh không tính nói chuyện mua xe cho hai người bọn họ
biết chứ?"
"Cho dù nói, bọn họ sẽ tin sao? Hơn nữa, anh cũng không quan tâm cái nhin của người khác." Vẻ mặt Hàn Tam Thiên chẳng sao cả, nếu như nói hai chiếc xe này là anh bỏ tiền, Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đều sẽ không tin, vậy lãng phí lời lẽ làm gi.
năm qua, Hàn Tam Thiên đều không quan tâm người khác đối xử với anh như thế nào, quan trọng nhất là Tô Nghênh Hạ nhin anh ra sao.
"Hình như cũng đúng." Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ, cho dù nói cho bọn họ biết tình hình thực tế cũng vô dụng, căn bản là sẽ không tin.
Về đến nhà, Hàn Tam Thiên nói với cô: "Đêm nay anh muốn đi ra ngoài một chuyển, đuợc không?"
"Nếu như em nói không, anh sẽ không đi ha?" Tô Nghênh Hạ hỏi
ngược lại.
Hàn Tam Thiên không chút do dự gật đầu.
"Nếu anh có việc thì cứ đi đi, nhưng mà..." Tô Nghênh Hạ đang nói bỗng dừng lại.
"Nhưng mà cái gi?" Hàn Tam Thiên tò mò hỏi.
"Không có gi." Tô Nghênh Hạ vội vàng trở về phòng, cô muốn nói không cho Hàn Tam Thiên đi tìm phụ nữ, có điều câu nói như vậy khiến cô cảm thấy hơi kỳ kỳ.
Mặc dù hai người là vợ chồng, nhưng suy cho cùng không phải vợ chồng thật, Tô Nghênh Hạ vẫn không quen nhúng tay vào quả nhiều vào cuộc sống riêng tư của Hàn Tam Thiên cho lắm.
Ngồi ở đầu giường, Tô Nghênh Hạ xốc gối đầu lên, bên dưới cất giấu một cây kéo, cái này để ở chỗ này cách đây ba năm.
Năm đầu tiên, mỗi đêm Tô Nghênh Hạ đều nắm kéo ngủ, đến tận lúc sau mới dần dần thả lòng cảnh giác, mà bây giờ, cô cảm thấy là lúc tự minh cất kéo đi.
"Thật không biết đối mặt với người đẹp như em, anh chịu đựng như nào." Tô Nghênh Hạ lầm bà lầm bầm, không mảy may phát hiện hai má của mình đỏ ửng, sau đó cất kéo vào tủ quần áo.
Đứng trước gương, Tô Nghênh Hạ đánh giả dảng người của chính minh, đôi chân thon dài trắng nõn, bộ ngực cao ngất đáng kiêu ngạo, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, chẳng lẽ anh thật sự không động lòng?
"Phi, mình đang nghĩ cái gì vậy nè." Tô Nghênh Hạ mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng rối tinh rối mù.
Lúc ăn cơm chiều trong nhà chỉ có hai người, sau khi Tô Nghênh Hạ lên làm người phụ trách dự án, điều kiện kinh tế trong gia đình lien du đả, Tường Lam và Tô Quốc Diệu thường xuyên không ăn cơm ở nhà.
Chẳng qua, đó cũng là chuyện tốt, cung cấp cho Hàn Tam Thiên và Tô
Nghênh Hạ không gian ở cùng nhau.
Cơm nước xong, Hàn Tam Thiên đang chuẩn bị dọn bản rửa chén, Tô Nghênh Hạ đứng lên nói: “Nếu anh có việc thì đi ra ngoài trước đi, em rửa cho, về sớm một chút."
Hàn Tam Thiên sửng sốt, trong lòng lập tức vui sướng ngất ngây, nói: "Không cần, anh làm nhanh lắm."
Tô Nghênh Hạ trừng mắt liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái, nói: "Kêu anh đi thì đi đi, đâu ra mà nói nhảm nhiều như vậy."
Hàn Tam Thiên ngượng ngùng cười, thả bát đũa trong tay xuống, nói:
“Vậy anh đi đây, xong chuyện anh sẽ nhanh chóng trở về."
Sau khi rời khỏi nhà, Hàn Tam Thiên lên xe liễn nhắn số điện thoại của
Lâm Dũng.
Bởi vì mấy ngày nay tiệm tạp hóa không mở cửa, trực giác của Hàn Tam Thiên mãch bảo ông chủ có thể đã xảy ra chuyện gi, cho nên kêu Lâm Dũng đi điều tra một chút, vừa rồi khi về đến nhà nhận được tin tức Lâm Dũng gửi đến, cho nên anh mới nói với Tô Nghênh Hạ đêm nay có việc phải ra ngoài.
"Chuyện gì thế này?" Hàn Tam Thiên hỏi."
"Anh Tam Thiên, chuyện này nói qua điện thoại không rõ, em đến tìm anh?" Lâm Dũng nói.
"Không cần, tôi lập tức đến Mordor."
Đến Mordor, Hàn Tam Thiên chào hỏi Lâm Dũng xong, anh ta trực tiếp nói: "Anh Tam Thiên, người mà anh kêu em điều tra, tên là Mặc Dương."
"Mặc Dương?" Hắn Tam Thiên cau mày, hỏi: "Tên này, nghe quen quen."
Lâm Dũng gật đầu, nói: "Trước đây thành phố Thiên Vân có một ông trùm tên Mặc Dương, nhưng vào năm năm trước, bỗng nhiên biến mất không để lại dấu vết, thế lực của ông ta sụp đổ trong một đêm, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi, em nghi ngờ, ông ta chính là Mặc Dương của năm năm trước."
Hàn Tam Thiên lộ vẻ kinh ngạc, ông chủ tiệm tạp hóa vậy mà lại là Mặc
Dương người gây chấn động một thời năm năm trước! Với địa vị năm đó của Mặc Dương, sao có thể trở thành một ông chủ
của quầy bản đồ ăn vật cơ chứ.
Hàn Tam Thiên đột nhiên nhớ tới một câu Mặc Dương từng nói, vì đàn bà. Xem ra vị kiêu hùng này cũng là vì hồng nhan mới bỏ xuống mọi thử.
Có thể ở thời kỳ đỉnh cao của mình, vì một người phụ nữ mà bỏ xuống tất cả, loại khi phách ấy khiến người ta khăm phục.
"Tra được tình hình hiện giờ của ông ấy không?" Hàn Tam Thiên hỏi, ba năm tình bạn, nếu đã biết chuyện này, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không mặc kệ.
“Có tin tức nói, từng thấy ông ta ở sòng bạc, cũng chỉnh là địa bàn của Thường Bản." Lâm Dũng nói.
Thưởng Bân, một nửa sòng bạc phi pháp ở thành phố Thiên Vân đều là của gã, so về tay sai, gã không có nhiều bằng Lâm Dũng, nhung nếu so về sức của và quan hệ, thì Thường Ban có thể đè bẹp Lâm Dũng, có điều bởi vì Thường Bân chỉ làm kinh doanh sòng bạc, cũng không tham gia vào những mặt khác, cho nên rất it phát sinh xung đột với người trong cùng giới.
"A Tam Thiên, gã Thường Bân này cũng không phải dễ chọc, tuy
thanh danh của gã không nổi trong thành phố Thiên Vân, nhưng em nghe nói, gã có quan hệ rất tốt với nhiều nhân vật lớn, chuyện này, em vẫn cho rằng không nên nhúng tay vào." Lâm Dũng nhắc nhở nói,
"Khi nào thì đến lượt cậu làm quyết định thế?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng
nói.
Lâm Dũng vội vã củi người xin lỗi nói: "Anh Tam Thiên, em không phải có ý đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.