Chàng Rể Hồ Tiên

Chương 6:




Tuyết rơi.
Lý Vũ Dương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tuyết bao la. Lúc đầu xuân, mặc dù chân núi đã không còn giá rét bằng lúc trời đông, nhưng bước chân của mùa xuân vẫn chậm chạp chưa đến núi này. Nhìn mảng trời tuyết trắng trước mặt, nàng thở mạnh, lập tức hóa thành một luồng khói trắng.
Muốn ở trong đống tuyết vô tận này tìm kiếm một người, quả là chuyện không dễ dàng.
Mộng Hồn cốc bởi vì tin đồn mà rất ít người lui tới, do người vào rồi không trở ra, nên cũng có lời đồn nơi này nhiều sơn tinh yêu quái, khiến cho nó đã thần bí càng thêm quỷ dị.
Trời còn chưa sáng, Lý Vũ Dương đã tự mình một người một ngựa rời khỏi Vương phủ. Phi thẳng đến sườn núi, lớp tuyết quá dày, con ngựa chạy không nổi nữa, nàng mới xuống ngựa, dắt nó đi bên cạnh trong trời đông giá rét.
Dọc đường, nàng chẳng hề gặp bất kì người nào hay vậy nào cả, xem ra tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn.
Đang đi, nàng đột ngột dừng bước lại, bởi vì trước mắt xuất hiện một vách đá sâu không thấy đáy. Lúc trước, nghĩa phụ có nói, hai gã bộ hạ của ông đã không chú ý đến vách đá này mà trượt chân.
Nàng chớp mắt, ổn định tinh thần, nhìn vách đá trước mắt, nếu không kịp phát hiện, hẳn nàng đã té thịt nát xương ta rồi.
Nàng kéo dây cương, ngẩng đầu quan sát khắp bốn phía, một bên là vách đá sâu không thấy đáy, còn lại bên kia là vách núi cao chót vót đụng trời cao — trừ phi nàng có thể bay lên vách núi, hoặc cưỡi mây qua khỏi đỉnh núi, nếu không đến nước này, nàng đã hết đường đi.
Nàng thất vọng đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng lẽ cực khổ đến được đây rồi, phải bất đắc dĩ mà thoái lui?
Nỗi khổ sở nhanh chóng chiếm lấy người, nàng cố gắng đè nén, bây giờ nói bỏ cuộc còn quá sớm, nàng đã chuồn êm xuất phủ, tốn biết bao thời gian mới đi đến nơi, cũng không muốn tay không trở về phủ.
“Cốc chủ –” nàng dừng bước lại, hai tay vòng ở khóe miệng, đứng ngay vách núi dùng sức hô to, “Cốc chủ Mộng Hồn cốc — tiểu nữ là Quận chúa Vũ Dương của Cẩn Vương phủ, hôm nay tới đây có việc muốn nhờ, xin cốc chủ hãy ra mặt.”
Trừ chính tiếng vọng của nàng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Trời vẫn đổ tuyết không ngừng, rơi vào trên tóc nàng, trên vai nàng, con ngựa bên cạnh cũng lạnh phát run, nhưng nàng hoàn toàn không lùi bước.
“Đi đi.” Nàng buông dây cương trong tay, vỗ vỗ lưng ngựa, “Đi về nhà, nếu không mày sẽ chết rét ở đây mất.”
Đuổi con ngựa xuống núi xong, nhưng nàng lại không định rời khỏi.
“Cốc chủ, tiểu nữ là Quận chúa Vũ Dương của Cẩn Vương Phủ,” nàng vẫn chưa từ bỏ ý định lặp lại một lần nữa, cũng không quan tâm có người nghe thấy hay là không. chỉ là nàng không muốn mình dễ dàng bỏ cuộc như vậy. “Hôm nay tiểu nữ tới đây có việc muốn nhờ, xin cốc chủ hãy ra mặt.”
Đáp lại nàng, chỉ có tiếng hư vô và một trận lãnh phong.
“Không sao, cốc chủ không ra, ta có kiên nhẫn đợi.” Nàng quyết định, quỳ xuống, “Cốc chủ, tiểu nữ sẽ quỳ gối ở đây, đợi đến khi nào người chịu ra gặp ta mới thôi.”
Thiên hạ không có việc khó, chỉ sợ người không có quyết tâm! Lý Vũ Dương kiên định niềm tin quỳ gối trong đống tuyết. Chỉ chốc lát sau, đầu gối của nàng đều bị vùi trong tuyết trắng, nhưng nàng vẫn không muốn bỏ cuộc mà nhìn về phía trước, chờ cốc chủ Mộng Hồn cốc mềm lòng, chịu gặp mặt nàng.
Chỉ là một nữ nhân không có quan hệ máu mủ cùng mình, vì sao nàng kiên trì tới mức như thế?
Ánh mắt Liễu Nham Phong không giây phút nào rời khỏi dáng người nhỏ nhắn đang quỳ trên tuyết kia, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt đã tràn đầy tức giận.
Trời lạnh như thế này, vậy mà nàng còn quỳ gối trong tuyết lạnh thế kia?! Thân thể của nàng có thể chịu được bao lâu?
“Nha đầu này rất quật cường.”
Nghe được thanh âm già dặn phía sau, Liễu Nham Phong không phân tâm quay đầu lại, vừa thấy người tới ngang bên cạnh hắn, lập tức cúi đầu, “Trưởng lão.”
Đầu tóc trắng xoá, lão nhân diện mạo hiền lành đứng cạnh Liễu Nham Phong, lão trầm mặc , tầm mắt cùng nhìn về một hướng.
Cốc chủ của bọn họ từ nhỏ, đã luôn luôn lãnh đạm, trái ngược hoàn toàn với tính tình của vị cô nương đó. Từ khi vừa xuất hiện ở dưới chân núi, cốc chủ đã đứng trên vách núi, sương mù vờn quanh, con mắt vẫn chăm chú dõi theo theo nàng.
Đối với chuyện cốc chủ một mình xuất cốc, lão nhân không phải là không có nghe thấy, chẳng qua lão hoàn toàn chưa từng hỏi nửa câu. Lão tin tưởng người lão nuôi dưỡng từ tấm bé, mọi việc đều tự biết cân nhắc.
Trưởng lão hạ ánh mắt, suy tư một lát, xoay người nhìn Liễu Nham Phong, không buông tha biến chuyển nào trên mặt hắn, “Cốc chủ, lão có thể mạo muội hỏi người một câu?”
Liễu Nham Phong đứng yên, không đáp lời, mặc nhiên là đồng ý.
“Vị Quận chúa này và cốc chủ có phải quan hệ là. . . . .” Lão ngưng giọng, chờ đáp án của Liễu Nham Phong.
Liễu Nham Phong chậm rãi quay đầu lại, nhìn về ánh mắt dò xét của trưởng lão, không cách nào nói ra lời trái với lương tâm. Năm xưa nếu không nhờ trưởng lão, hắn có thể sớm đã chết nơi núi rừng, do vậy hắn không nên lừa gạt vị sư phụ cũng như ân nhân này.
Hắn rõ hơn ai khác. Xưa kia vì mẫu thân yêu người nam nhân không nên yêu sinh hạ ra hắn, làm cả bộ tộc gần như bị tiêu diệt. Mặc dù mẫu thân đã chết, nhưng trong suy nghĩ của những tộc nhân còn sống sót, hắn cũng là tội nhân. Cộng thêm hồ chủ vì cứu hắn, sinh tử chưa biết thế nào, vì vậy mọi người không cách nào tha thứ cho hắn.
Nếu không phải trưởng lão năm đó tự mình đứng ra bảo vệ hắn một mạng, còn mang theo hắn cùng mọi người một lần nữa tìm được nơi này lập nên Mộng Hồn cốc, hắn cũng sẽ không có hôm nay.
Ánh mắt của lão nhân khôn khéo cơ trí nhìn ra được tâm tình của cốc chủ, thân thể không khỏi cứng cứng đờ, không nói không động thật lâu.
Thật đúng là có dòng máu của mẫu thân, cốc chủ cực kỳ giống mẹ hắn.
Mẫu thân của cốc chủ là hồ tộc công chúa, biết rõ người và yêu khác đường, sớm biết thành kiến của thế nhân cuối cùng sẽ đẩy bà vào đường cùng, nhưng bà vẫn vì tình yêu bất chấp tất cả, như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trưởng lão đã sống trên đời này hơn ngàn năm, đã thấy nhiều tình yêu nam nữ. Công chúa trước khi chết đau đớn và hối hận như thế nào hắn hiểu được, bởi vì bà không ngờ rằng tình yêu của mình đối với một người lại hại chết nhiều tộc nhân như vậy. Nhưng nếu thời gian lặp lại, trưởng lão cũng không cho là công chúa sẽ buông tha mối tình này.
“Cốc chủ,” lão thở dài, ẩn ý nói: “Cô nương ấy dù sao cũng là người phàm.”
“Ta cũng là người phàm.” Liễu Nham Phong nhàn nhạt trả lời.
Trưởng lão trầm mặc một hồi về điểm này, lão không cách nào phản bác. Mặc dù mẫu thân của người là hồ tộc cốc chủ, nhưng phụ thân lại là người phàm, cho nên cốc chủ từ nhỏ không khác gì người trần.
“Cốc chủ đừng quên mẫu thân của người là hồ tộc công chúa.” Trưởng lão nhắc nhở, “Thông hiểu vạn vật.”
Ánh mắt Liễu Nham Phong rời khỏi lão nhân, dừng lại trên người Lý Vũ Dương.
“Nhưng đó là mẫu thân, không phải là ta,” ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, “Ta là người, không phải là yêu, nhưng cũng không phải là người.”
Hắn đứng giữa ranh giới giữa người và yêu, mờ mịt không biết mình rốt cuộc thuộc về nơi đâu. Cho đến khi gặp gỡ Lý Vũ Dương, mới cho hắn tìm được một bến bờ yên bình. Vô luận là người hoặc yêu, đối với hắn đều đã không hề quan trọng nữa.
“Những năm gần đây, mọi người đã công nhận những cố gắng của cốc chủ, hiện tại tộc nhân đã kính ngài là vua rối đó sao?”
Liễu Nham Phong trầm mặc, không nói một câu.
Mẫu thân đã mất từng từng đi theo một vị thần y ẩn cư núi rừng tên Trịnh Tây Tử học nghề, cũng bắt nguồn từ cơ duyên đó, mới có thể quen biết người nam nhân phàm trần kia, tiến tới mến nhau.
Cái chết của mẫu thân khiến Trịnh Tây Tử hết sức buồn bã. Ông cũng nghĩ thông nguyên mọi vật thế gian là chuyện tốt, tại sao lại rơi vào kết cục bi thương này? Cho nên, từ lúc Liễu Nham phong sanh ra đã cố gắng truyền dạy y thuật cho hắn, bởi vì ông nhìn ra hắn giống mẫu thân, khác với người bình thường.
Song sau khi hắn học được y thuật trác tuyệt, không dễ dàng xuất thủ cứu người, chỉ cần ai muốn được cứu, phải van xin hắn. Hắn yêu cầu lấy những vật dụng cần thiết cho bộ tộc, mục đích chủ yếu nhất, cho tộc nhân có thể ở trong thời gian nhanh nhất vươn cao, ngày càng lớn mạnh.
Đây là trách nhiệm của hắn, hắn cũng chẳng bao giờ nghĩ tới muốn rời bỏ, chẳng qua là bây giờ. . . . . . Chẳng qua là hắn thích một nữ nhân, chẳng lẽ cũng không thành sao?
“Bộ tộc chúng ta bởi vì công chúa yêu người phàm mà bị truy sát, diệt vong hơn phân nửa, ngay cả hồ chủ đến nay vẫn tung tích không rõ. Cốc chủ lấy y thuật vang danh trong thiên hạ, để tìm kiếm tộc nhân, làm cho mọi người cùng sống yên ổn. Mắt thấy đại sự báo thù sắp tới, tất cả đối với cốc chủ đều vui lòng phục tùng. . . . . . Nàng bất quá chỉ là một cô nương phàm trần, lão thân hy vọng cốc chủ đừng vì tư tình nhi nữ mà làm trễ nãi đại sự.”
Chuyện cũ trước kia rõ mồn một trước mắt, trưởng lão vuốt râu, khẽ thở dài, trăm triệu lần không muốn chứng kiến cốc chủ vấp phải vết xe đổ như công chúa, “Lão phu lời nói đến thế, kính xin cốc chủ nghĩ lại.”
Lão đưa mắt sang Thôi Ngang, muốn hắn trông chừng kỹ cốc chủ, sau đó tâm tình nặng nề rời đi.
“Cốc chủ, trời đã tối, chúng ta trở về thôi.” Thôi Ngang đi tới bên cạnh chủ tử, nhẹ nói: “Mặc dù trưởng lão ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng bây giờ đối với hành động của người là không chấp nhận. Bằng không, lão nhân gia cũng sẽ không tự mình đến đây một chuyến. Cho nên cốc chủ nên rời đi.”
Liễu Nham Phong dường như không nghe thấy, bước chân vẫn không nhúc nhích, bất động như núi dán mắt vào Lý Vũ Dương.
Thôi Ngang thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ thầm thở dài, tiếp tục lặng yên đứng một bên chờ đợi.
Chỉ là một cô nương người phàm —— Liễu Nham Phong không phải là không hiểu được lời nói sâu xa của trưởng lão, hắn cũng biết nàng chỉ là một người phàm, nàng hết lần này tới lần khác tác động tình cảm của hắn. Hắn muốn buông nàng ra, nhưng không thể.
Mắt thấy sắc trời đã tối, tuyết rơi nhưng không có dấu hiệu dừng lại, nhiệt độ đang càng hạ thấp. Hắn đang đợi, đợi nàng không chịu được, bỏ cuộc mà trở về phủ. Nhưng nàng vẫn kiên trì quỳ gối trong đống tuyết, không để ý tới tuyết lất phất trên người mình.
Nàng rốt cuộc đang giày vò ai đây? Hành động quật cường của nàng, làm cho hắn cảm động. Nàng luôn miệng nói không làm khó dễ cho hắn, nhưng hiện tại nàng lại khiến hắn tiến thối lưỡng nan.
Trời rơi đầy tuyết, gió lạnh thổi tới, xuyên qua y phục đâm thẳng vào xương tủy. Nhưng hắn biết rõ mình đau không phải vì gió lạnh, mà vì người đang quỳ gối trong đống tuyết.
Lý Vũ Dương sớm bị khí trời rét lạnh làm đông lạnh đến sắc mặt phát xanh, nhưng vẫn dựa vào ý chí mà chống đỡ.
Nàng chỉ cầu nguyện trời xanh có thể hạ lòng thương, cốc chủ Mộng Hồn cốc có thể mở lòng từ bi. Mặc dù không cách nào chắc chắn hắn có bàn tay thần diệu, nhưng chỉ cần có một ti hi vọng, nàng không thể nào bỏ cuộc được.
Nhưng mà. . . . . . Lạnh quá a! Hơi từ trong miệng nàng thở ra cũng hóa thành sương trắng rồi, nàng chưa từng lạnh đến thế này.
Buổi trưa, mặt trời còn lên cao, làm những bông tuyết rơi trên người nàng hóa thành nước, khiến y phục nàng ướt đẫm. Sau đó tuyết hạ lần nữa cùng với gió rét thổi tới, cái lạnh thấu xương cơ hồ cướp đi hô hấp của nàng.
Đến bây giờ, tứ chi của nàng cũng sớm đã tê cứng đến không còn cảm giác. Nhìn sắc trời chuyển tối, nàng cũng biết mình đã quỳ nhiều canh giờ, đừng nói đến cốc chủ mộng hồn cốc, ngay cả núi rừng dã thú nàng cũng không nhìn thấy.
Vẻ mặt bỗng ngẩn ngơ, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, thân thể thoáng một cái, suýt nữa gục trong đống tuyết.
Tâm tình bị đè nén hồi lâu của Liễu Nham Phong nhìn thấy cảnh tượng này chợt bộc phát, hắn cũng bất chấp tất cả, tức phi thân về phía trước.
“Cốc chủ?!” Thôi Ngang cả kinh, chỉ thấy chủ tử trong chớp mắt liền bước nhanh đến bên Lý Vũ Dương, một tay đỡ nàng.
Hành động này của cốc chủ có thể khiến cuồng phong bạo vũ a! Hắn không khỏi nhăn lại lông mày, lắc đầu, cũng cùng theo qua.
Đột nhiên xuất hiện sự ấm áp bao quanh lấy mình, Lý Vũ Dương cố hết sức tỉnh táo, nàng ngẩng đầu, nhìn một người không ngờ đến xuất hiện.
“Nham Phong?!” Là ảo giác sao? Hắn làm sao cũng ở nơi đây?
“Ngươi thật ngu ngốc!” Liễu Nham Phong không nhịn được khiển trách, ôm cổ nàng, cả người nàng lạnh như khối băng.
Cảm giác được lực ở cánh tay hắn, Lý Vũ Dương biết đây không phải là ảo giác, không kìm được mà nở một nụ cười yếu ớt, “Ta biết mình đang làm gì. Ta đã quỳ cả ngày rồi, không thể bỏ cuộc đơn giản như vậy, ta muốn cầu xin cốc chủ cứu Linh di.”
“Vị này không dễ dàng xuất thủ cứu người.” Thanh âm của hắn rất lạnh, mặt trầm xuống.
“Ta biết.” Được hắn ôm lấy, nàng mới biết hai chân mình sớm đông lạnh không còn cảm giác, ngay cả cử động cũng cảm thấy không còn lực. Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy sương, “Nhưng ta cũng muốn xem thử, chỉ mong chân thành sẽ làm cảm động ông ấy.”
“Muốn thử cũng phải áng chừng sức lực của mình chứ.” Mặt hắn nhăn nhó. Một phen ôm nàng đứng lên.
Cảm nhận được thân nhiệt ấm áp dễ chịu bao quanh mình, Lý Vũ Dương thoải mái thở dài, cho đến lúc này, nàng mới phát hiện nàng thật mệt mỏi quá, rất muốn ngủ một giấc.
Nàng không còn sức gạt bông tuyết đọng trên mặt mình, nhưng thì thào nói: “Thả ta xuống. . . . . . Ta, ta không thể đi. . . . . .”
“Muốn hắn xuất thủ cứu Linh Vương phi là không thể nào!” Khẩu khí Liễu Nham Phong bởi vì nghe thấy lời nàng mà nghiêm nghị, “Không cần uổng phí tâm cơ nữa.”
Nàng nhíu chân mày, mặc dù ngực của hắn thật ấm áp, nhưng nàng kiên quyết rời đi.
Nhìn sự bướng bỉnh tràn đầy trong mắt nàng, hắn không khỏi cảm thấy tức giận, vượt lên đỉnh điểm. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể ôm chặt nàng, ép nàng ở lại trong lòng hắn, không để nàng quỳ gối giữa trời tuyết nữa.
“Xem như ta van ngươi,” hơi thở nàng suy yếu, “Ta đã không còn khí lực để tranh cãi, ngươi buông ra đi.”
“Không buông!” Hắn đã tức giận lắm rồi.
“Ngươi không buông cũng được, nhưng ngươi chịu cứu Linh di của ta không?”
Con ngươi Liễu Nham Phong hiện lên vẻ vừa tức vừa đau lòng."Ngươi đồng ý không?" Nàng truy hỏi.
"Ta không muốn!" Hắn ngoan cố đáp.
"Vậy thì hãy buông ra."
"Bà ta không có máu mủ ruột rà gì với ngươi." Hắn bị nàng chọc giận, chắc chắn là nàng đã kiệt sức lắm rồi, nhưng còn kiên trì không nhượng bộ.
"Ta biết. Nhưng nếu khong nhờ Linh di, ta đã sớm mất mạng rồi." Nàng quật cường hất càm lên, "Tâm nguyện duy nhất bây giờ của bà chẳng qua là trở về cố hương một chuyến, nhưng cơ thể cứ suy yếu, ngay cả hoàn thành mong ước cuối cùng cũng không có cách. . . . . . Nếu như ngươi là ta, ngươi có đau lòng không?"
Lời của nàng khiến tâm hắn co rút, khuôn mặt xanh mét: "Ta sẽ không để cho ngươi lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn!"
Nếu là không có hắn ở bên cạnh coi chừng, sợ rằng nàng chết ở chỗ này cũng không ai biết. Vừa nghĩ tới điều này, gương mặt tuấn tú hiện lên ảo não, ôm lấy nàng trở về.
"Ta không đi. . . . . ." Nàng trợn to đôi mắt đẹp không bằng lòng nhìn hắn, cho dù nàng mệt chết đi được, không có dư thừa khí lực để tranh cãi, nhưng vẫn giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn.
Cánh tay hắn càng ôm chặt nàng, trên mặt bao phủ hơi thở lạnh lùng.
Hàn phong không ngừng thổi tuyết bay tới, Lý Vũ Dương thở gấp, cảm giác ánh mắt bắt đầu từ từ mơ hồ, sức lực dần suy yếu.
Nhận ra được động tác của nàng dừng lại, Liễu Nham phong lập tức cúi đầu, thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tuyết, đôi mắt nhắm chặt.
"Vũ Dương?!" Tim của hắn cả kinh, giống như bị đao đâm một nhát, đau không nói nên lời.
Hắn đặt ngón tay lên cổ nàng, mạch thật yếu nhưng vẫn còn đập, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng nếu nàng còn tiếp tục ở đây, nhất định sẽ không giữ được mạng.
Hắn lập tức đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt không có chút huyết sắc ấy, thấy nàng không đáp lại, bèn nóng nảy, "Đừng ngủ! Ngươi có nghe không? Không thể ngủ!" Sau đó hắn hướng đến Thôi Ngang đang đứng kế bên.
"Cốc chủ? !" Thôi Ngang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Mau mở cửa!" Hắn thô bạo gào lên, sự bình tĩnh thường ngày biến mất, thay vào đó là ngọn lửa tức giận.
Thôi Ngang chưa bao giờ thấy cốc chủ như thế. Hắn không chần chờ nữa, giơ tay lên vung lên, đột nhiên một vách núi dường như không có đường đi nào mở ra, thì ra trong vách núi có một động ngầm.
Liễu Nham Phong ôm lấy Lý Vũ Dương, bước nhanh đi xuống thềm đá. Không lâu sau, xuất hiện ở trước mặt họ chính là một thôn xóm náo nhiệt, gió tuyết lạnh lẽo bên ngoài không hề ảnh hưởng đến đây.
Không để ý tới ánh mắt của tộc nhân dừng trên người mình, hắn cứ đi thẳng, một ngôi nhà tráng lệ hiện lên.
Hai bên đại môn là là tượng bạch hồ được tạc bằng ngọc. Thôi Ngang dẫn đầu, tiến đến đẩy cánh cửa đỏ thẫm.
Liễu Nham Phong ôm Lý Vũ Dương, nhanh bước đi lên bậc thanh đá cẩm thạch. Hắn biết rõ hành động này của mình chắc chắn đã bị truyền đi, thế nào cũng gây sóng gió. Nhưng hắn mặc kệ, giờ phút này hắn chỉ chú tâm đến người đang hôn mê trong lòng mình.
Hắn tuyệt không cho phép nàng có bất kỳ bất trắc nào.
Thắp đèn, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Liễu Nham Phong ngồi ở đầu giường, ngắm Lý Vũ Dương vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, trong lòng ngổn ngang không thôi.
Nắm bàn tay bị tổn thương do giá rét, hắn đau lòng vỗ về. Cho dù thuốc của hắn có thể trị liệu vết thương bên ngoài, nhưng không cách xóa đi lòng dạ nguyện hy sinh vì Tư Đồ Linh.
Hắn để tay nàng xuống, phiền não vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh, rồi đi tới bên cửa sổ.
Từ nơi này, có thể thấy được ánh đèn dầu sáng trưng ngay hành lang, tối nay sẽ tổ chức một buổi đại hội thẩm.
Trưởng lão đã phái người thông báo, nhưng hắn vẫn để ngoài tai. Chẳng lẽ giữa nàng và trách nhiệm đối với tộc nhân, hắn chỉ có thể chọn một, không cách nào lưỡng toàn được ư?
Người trên giường bỗng giật giật mí mắt, dường như đã gần tỉnh.
Tim hắn đập nhanh một nhịp, lập tức xoay người đến cạnh giường.
Lý Vũ Dương mở đôi mắt mờ sương, mù mờ nhìn bốn phía.
"Ngươi tỉnh rồi?" Hắn ngồi xuống, cẩn thận đỡ lấy nàng, "Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Nàng nhẹ lắc đầu, "Đây là. . . . . . Nơi nào?"
"Nhà của ta." Hắn ôn nhu trả lời, vén mái tóc lòa xòa, "Ngươi bị hôn mê bất tỉnh."
Lời của hắn khiến nàng lập tức tỉnh ngộ, cảnh tượng trước khi ngất đi hiện ra, nàng ngồi dậy, "Sao ngươi lại đưa ta ra khỏi cốc?"
Hành động này khiến nàng giật mình, cảm giác trước ngực bỗng chợt lạnh.
"A!" Nàng kinh hô một tiếng, phát hiện mình không mảnh vải che thân, lập tức kéo chăn dê che lại, kinh ngạc hỏi: "Xiêm y của ta. . . . . ."
"Ướt cả." Trên khuôn mặt tái nhợt dần đỏ ửng, "Cho nên ta giúp ngươi cởi hết rồi."
Vẻ mặt nàng sửng sốt nhìn hắn, "Ngươi. . . . . . Cởi. . . . . . Cởi y phục của ta?"
Dáng vẻ kinh hoảng ấy làm hắn không nhịn được phải bật cười.
Lần đầu tiên thấy nụ cười hiếm có của hắn, lần đầu tiên nghe được tiếng cười thoải mái của hắn, nàng không khỏi có chút thất thần. Nụ cười ấy làm mềm đi các đường nét trên khuôn mặt, khiến hắn thoạt nhìn không còn lạnh lùng nữa.
Mặc dù biết hắn cười vì nàng ngượng ngùng, nhưng trong lòng nàng không hề tức giận. Nàng thích ngắm khuôn mặt tươi cười đó.
"Ta không đưa ngươi ra khỏi cốc," Hắn vươn tay, ôm lấy nàng đang quấn người trong chăn dê, "Nơi này là đáy cốc Mộng Hồn cốc."
Nàng hơi kinh hãi, "Đáy cốc Mộng hồn cốc?!"
Hắn gật đầu thừa nhận.
Hai mắt nàng sáng ngời, "Nếu đây là Mộng Hồn cốc, vậy thì cốc chủ ở đâu, còn người khác nữa?" Nàng gấp gáp đưa kéo hắn hỏi.
Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Ta cầu xin ngươi mà!' Nàng khẩn cầu hắn.
Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra một chút, đối diện thẳng hai mắt nàng, "Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt."
Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. . . . . .
Trong lòng nàng khẽ nhẩm lại lời hắn, sau đó cơ thể bỗng cứng đờ. Xem như nàng đã thông suốt tất cả, trái tim đập nhanh. "Ngươi là cốc chủ của Mộng Hồn cốc?"
Hắn chậm rãi gật đầu.
Nhìn con ngươi đen láy sâu thẳm, từ ngạc nhiên chuyển sang thất vọng, tay nàng nắm chặt chiếc chăn, một nỗi cay đắng dâng lên.
"Khó trách vừa khi bắt đầu thì ngươi đã ngăn cản ta, , thì ra là. . . . . ." Nàng cảm giác trong ngực buồn bực, cực kì buồn bực, giống như hít thở không thông, vội vàng thở hổn hển hớp lấy ngụm khí.
Hắn khẩn trương, "Không thoải mái sao?"
"Không, ta không sao." Nàng muốn cười với hắn, nhưng phát hiện ngay cả sức để nặn ra nụ cười cũng không còn. Nàng tựa đầu áp vào ngực hắn, bất lực cắn môi, "Vì ta cảm thấy hình như mình đã lao công uổng phí."
Liễu Nham Phong không lường tới nàng lại có bộ dạng yếu ớt thế này.
Tay hắn khẽ vuốt mái tóc mượt như tơ, vốn là đã dự trù khi nàng biết được thân phận của hắn sẽ đau khổ mà khẩn cầu, ai ngờ nàng chẳng hề hỏi một câu nào cả.
"Ngươi không cầu ta?"
Nàng ngẩng đầu, "Cầu ngươi thì hữu dụng ư? Ta rất muốn cưỡng ép, nhưng ta đã nói rồi, ta không muốn làm khó ngươi."
Hắn vươn tay ôm nàng gần hơn, ngửi được hương thơm trên cơ thể mềm mại của nàng, kìm lòng không đậu mà khẽ hôn lên trán.
"Còn nhớ câu chuyện 'ngao ưng' mà ta đã kể không?" Nàng hỏi.
Hắn ôm nàng, gật đầu.
"Dã ưng vì bị thuần phục mà mất đi bầu trời của nó, mất đi tự do, phải nghe lời sai khiến của người khác. Ta không muốn làm khó ngươi, bắt ngươi làm theo ý mình, cứu hay là không. . . . . . Bản thân dù sao cũng phải có chính kiến."
Nghe được lời nàng, trong lòng hắn cười khổ. Hắn bị sự quan tâm dịu dàng và trêu chọc của nàng làm cho thần hồn điên đảo, trái tim dao động không ngừng. Bất kì cử chỉ, hành động nào của nàng đã dễ dàng khiến hắn phá vỡ nguyên tắc.
Hắn hôn lên môi của nàng, ngọn lửa quyến luyến đem hai người hòa tan vào nhau. Hắn ôm lấy nàng, chặt chẽ áp nàng dưới thân mình.
Lý Vũ Dương chưa từng gần gũi da thịt với nam tử nào, bởi vậy khi hắn khẽ hôn xuống, nàng nhịn không được thở gấp, nhưng nàng cũng không cự tuyệt.
Con ngươi nàng long lanh, từ lúc mới gặp nhau cảm thấy như quen thuộc như mối duyên định tam sinh, tâm nàng đã giao hẳn cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.