Chàng Rể Hồ Tiên

Chương 20:




"Cậu có truyền tin tức, muốn chàng có rảnh thì về Mộng hồi cốc một chuyến." BỤng của nàng đã lớn, hắn một thân áo trắng nâng đỡ, bước chậm đi trong hoa viên nói : "còn nói phụ hoàng muốn chàng vào cung một chuyến.”
Hắn cúi đầu thận trọng đỡ nàng, không có phản ứng gì đối với lời nói của nàng .
Nàng buồn cười nhìn hắn, gắt giọng: "Tướng công không nghe thấy lời của thiếp sao?"
Hắn liếc nàng một cái, "Không thể không nghe được, nhưng nghĩ không đáp lại lời nói nhảm của nàng.”
"Nói nhảm? ! Một là cậu một là cha!"
"Cậu là hồ chủ, cha là Hoàng đế, nhưng ta chỉ là người bình thường, " hắn cúi đầu hôn môi của nàng, "Ta không muốn giao thiệp với bọn họ.”
"Cậu tìm chàng, muốn thuyết phục chàng mang theo thiếp sống ở Mộng hồi cốc; mà phụ hoàng tìm chàng, muốn cùng chàng nói chuyện về ngôi vị hoàng đế. Dù sao phụ vương thiếp kiên trì không muốn hoàng đế nhường ngôi vị hoàng đế cho chàng, thậm chí còn đón Linh di và Nặc từ Mộng hồi cốc ra,cả đêm chạy xe ra biên cương. . . . . . thiếp thấy phụ hoàng tám phần đang khổ não muốn thuyết phục chàng, vì tương lai của đứa bé mà muốn chúng ta tiếp nhận ngôi vị.”
"Bọn họ tính toán thế nào là chuyện của bọn họ, chẳng quan hệ tới ta." Câu nói đầu tiên của hắn phủ nhận sạch sẽ.
Tuy muốn làm một đôi vợ chồng bình thường, nhưng nàng có thai, ban đầu lại bởi vì thiếu chút nữa táng mệnh ở ao đầm nên nguyên khí bị tổn thương nặng nề, vì vậy hắn không dám mang nàng cao bay xa chạy, quyết định ngoan ngoãn ở lại trong vương phủ.
Nhưng những người này hai ngày ba hôm phái người tới tìm hắn, làm phiền hắn chết đi được. Đứa bé còn chưa ra đời, là nam hay nữ cũng không biết, thì có một đống người đến cho hắn chủ ý, thật sự không giải thích được.
Nhìn vẻ mặt hắn có chút không vui, nàng dịu dàng cười.
"Chờ nàng sinh thuận lợi, chúng ta lập tức rời đi, ta chỉ muốn chúng ta bình bình đạm đạm sống qua ngày.”
Nàng mỉm cười, vuốt bụng gật đầu một cái. Trải qua tất cả, rất nhiều chuyện nàng đã thấy rõ ràng, chỉ cần có thể bình an gần nhau chính là hạnh phúc, về tương lai, liền thuận theo tự nhiên thôi.
Nhìn khóe miệng của nàng dâng lên nụ cười ngọt ngào, hắn không khỏi ngây dại, "Cười cái gì?"
"Thiếp đang suy nghĩ, cuộc đời này gặp gỡ được chàng là phúc phận lớn nhất của thiếp, bởi vì bất luận có giông bão gì, chàng chưa bao giờ muốn buông tay thứ tình cảm này."
Hắn hôn lên chóp mũi nàng một cái, ôn nhu ôm nàng, khiến hắn cảm thấy thỏa mãn vui vẻ, chỉ cần có nàng,hắn không thèm tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến của kẻ nào.
Nàng ngẩng đầu lên, hôn trả lại môi hắn ——
Tỏa sáng một cái trong đầu , trước mắt nàng lại đoán được cái gì, nhịn không được cười ra tiếng.
Hắn nghi ngờ nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời, chỉ là ôm lấy hắn cười, thông minh không nói ra tương lai nàng đã thấy —— đứa bé trong bụng cuối cùng ở trong cung.
Nhìn phu quân của mình , nàng nhớ hắn không có cách nào tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, cuối cùng lại rơi vào đầu của đứa nhỏ?
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.