Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 89:






Con mắt Diệp Phi trừng lớn: “Anh rễ, cái này đến tột cùng là cái gì vậy?”
Tiền Thắng Hỏa mỉm cười: “Chị cậu vài năm trước, ở nhà rảnh rỗi không có gì làm nên đã mở ra một công ty dược.
Bách Hoa, chủ yếu là tập chung vào làm đẹp.

“Chị cậu giờ đang bệnh sau này phải tập chung bồi dưỡng thân thể cho nên cô ấy không thể tới công ty dược Bách Hoa làm việc được nữa.

“Thế nhưng nếu như bảo cô ấy bán đi hay giao cho một người khác nắm quyền thì chị cậu nhất định là sẽ không đồng ý, dù sao thì công ty cũng là do một tay cô ấy gầy dựng lên.

“Thế nhưng nếu như đưa cho cậu thì tôi tin cô ấy nhất định sẽ rất vui.

“Vậy nên bắt đầu từ lúc này cậu chính là người có cổ phần lớn nhất tại công ty dược Bách Hoa, chiếm chín mươi phần trăm cho nên cậu có quyền khống ché tuyệt đối trong công ty này.

“Phần còn lại thì giữ lại cho chị cậu làm kỉ niệm đi.

“Công ty không to chỉ có hơn một trăm người, tổng giá trị hiện tại cũng chỉ một tỷ, thế nhưng lợi nhuận cũng không tồi, nên cậu cứ việc thoải mái.


“Nếu như không muốn kinh doanh thì có thể tìm một người quản lý tới, tắt cả mọi việc đều do cậu quyết định.

Tiền Thắng Hỏa cười to ha ha vài tiếng: “Đây cũng là một chút tâm ý của anh và chị cậu.

Một tỷ?
Diệp Phi vô cùng bối rồi…
Diệp Phi lăn đi lăn lại nửa ngày cuối cùng cũng đã làm xong thủ tục liên quan đến công ty dược Bách Hoa.
Anh cảm thấy một tỷ này nó vô cùng quý giá thế nhưng lại không ngăn cản được sự kiên trì của vợ chồng Tiền Thắng Hỏa cho nên đến cuối cùng cũng chỉ có thể nhận phần lễ vậy này mà thôi.
Cái này cũng có hàm ý ràng buộc đôi bên lại cùng một chỗ.
Bắt luận là như thế nào thì cũng đều tốt cả, Diệp Phi còn vui vẻ thu được một phần lễ vật.
Bây giờ anh cũng coi như là người đã có sản nghiệp, nếu như mở bệnh viện thì anh tin rằng Thẩm Bích Cầm và Đường Nhược Tuyết sẽ rất vui mừng.
Gần tới hoàng hôn, Đường Nhược Tuyết gọi thoại tới, bảo Diệp Phi sửa chiếc xe BMV màu hồng rồi lái tới công ty Thiên Đường.
Động tác của Diệp Phi nhanh gọn lẹ lấy chiếc xe ra.

Lái tới cửa công ty Thiên Đường, đúng lúc Đường Nhược Tuyết đi ra, bên cạnh còn có một trợ lý Trần Tiểu Nguyệt.
Trần Tiểu Nguyệt nhìn thấy Diệp Phi thì hơi cúi đầu, ánh mắt có chút khinh thường, cô ta biết rõ việc Diệp Phi chỉ là một thằng con rễ đi ở rễ.
Trần Tiểu Nguyệt cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, đặc biệt là đôi chân thon dài kia nó tản ra hơi thở thanh xuân vô cùng câu dẫn ánh nhìn.
Diệp Phi theo bản năng mà ngắm thêm vài lần.
Trần Tiểu Nguyệt thấy vây lại càng thêm khinh thường Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết kéo Trần Tiểu Nguyệt vào trong xe.
“Buổi sáng bận chuyện vay tiền, buổi trưa lại sản xuất một lô hàng, cho nên mới không có thời gian để tìm anh.

Đường Tuyết thắt xong dây an toàn mới mở miệng hỏi: “Bây giờ có phải là anh cũng nên nói một chút về chuyện ban sáng không?”
Diệp Phi cười cười: “Chuyện gì?”
“Làm sao anh quen Tiền Thắng Hỏa?”
Đường Nhược Tuyết liếc nhìn anh một cái nhưng lại không có trách mắng anh như trước kia, giọng nói có một chút ôn nhu và hiếu kỳ.
Diệp Phi biết y thuật cứu Thiến Thiến, Đường Nhược Tuyết có thể sẽ coi đó như là ăn may.
Anh có thể đòi được nợ Đường Nhược Tuyết cũng coi đó như là số tốt.
Chuyện làm bẽ mặt của Chương Đại Cường và Triệu Đông Dương cô cũng có thể hiểu là anh mượn thế lực của Tống Hồng Nhan.
Thế nhưng Diệp Phi lại được Tiền Thắng Hỏa coi trọng như vậy, vì anh mà đuổi một chủ tịch ngân hàng và một trưởng phòng, hơn nữa còn cho cô vay hai hạng ngạch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.