Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 767:




Chương 767:

 

Điều này có nghĩa là cô ta không cần phải ở ăn bám Tống Hồng Nhan nữa.

 

“Triệu Cái Thế, cậu đuổi theo chúng tôi làm gì?”

 

Lúc này, Tống Đại Trung bước tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Cái Thế mà nói: “Cô Nhan không phải phạm nhân, cô ấy có quyền tự do ra ngoài”

 

Triệu Cái Thế không đáp lại Tống Đại Trung, mà chỉ nhếch môi tỏ vẻ giễu cợt, rồi nhìn Tống Hồng Nhan đang đi ra một cách lạnh lùng, giống như đang kiểm tra một con cừu bị giết.

 

Anh ta dẫn theo đám người từng bước đi tới để gây áp lực.

 

Tiếng bước chân trên mặt đất và tiếng xả xe đều rất rõ ràng trên bãi đất trống này.

 

Hình dáng bọn họ như đang chống mũi kiếm trong cổ họng, từ từ, nhưng không thể kiểm soát được nữa, rồi xuyên qua nơi yếu ớt nhất của trái tim người phụ nữ.

 

“Tống Hồng Nhan, cô còn không quỳ xuống cầu xin sự thương xót sao?”

 

Tống Phi Yến hét lên: “Chẳng lẻ cô muốn quản gia Triệu tức giận sao?”

 

“Câm mồm!”

 

Tống Hồng Nhan lấy lại sức, nhìn thẳng vào Triệu Cái Thế và hét lên: “Anh muốn làm gì?”

 

“Chị à, tôi nằm mơ cũng muốn giết chị, nhưng vẫn chưa có cơ hội”

 

Cuối cùng Triệu Cái Thế cũng lên tiếng, cười haha nói: “Sao hôm nay chị lại chủ động đem cơ hội đặt trước cửa cho tôi vậy?”

 

Khuôn mặt xinh xắn của Tống Hồng Nham chùng xuống: đang chảy dòng máu nhà họ Tống, anh dám động vào tôi sao?”

 

Triệu Cái Thế nhếch miệng giễu cợt: “Tôi biết cô là người của nhà họ Tống, và tôi cũng biết tôi chỉ là họ hàng bên ngoại.”

 

“Nhưng mẹ cô đã đầu độc cháu của nhà họ Tống, và cô cũng là một trong số những kẻ tình nghi, cô bỏ trốn vì sợ tội, với tư cách là một quản gia, tôi có quyền tiền trảm hậu tấu.”

 

“Dù cô có tin tôi giết cô hay không, thì người nhà họ Tống cũng sẽ không ai đòi công bằng cho cô đâu?”

 

Anh ta nói với giọng điệu tự tin nhưng cũng không thiếu phần nhẹ nhàng: “Nhà họ Tống sắp thay đổi rồi và cô cũng sắp không còn là cháu gái yêu quý nhất của ông cụ Tống nữa”.

 

Tống Hồng Nhan lại hét lên: “Là chú tôi kêu anh xử lý tôi đúng không?”

 

“Cô nói mấy lời vô nghĩa này làm gì”

 

Triệu Cái Thế cười với một chút bốn cọợt: “Cô chỉ cần phải biết rằng cô đang ở trong một tình huống rất rất khó khăn đấy”

 

“À đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết bốn người nhà họ Tống bảo vệ cho cô cũng đã bị trúng độc rồi.”

 

Anh ta nói thêm: “Cô cũng giống như mẹ cô vậy, đã trở thành kẻ thù của cả nhà họ Tống rồi”

 

Sắc mặt Tống Hồng Nhan biến sắc: “Vô liêm sỉ”

 

Tống Đại Trung cũng từng gây bất tỉnh cho bốn người kia, bây giờ nghe tin họ trúng độc, rõ ràng là do Triệu Cái Thế làm.

 

Tống Đại Trung cũng tức giận: “Triệu Cái Thế, cậu thật vô liêm sỉ, dám lấy việc công báo thù riêng, cậu muốn báo thù cho Triệu Nhược Sương.”

 

“Đừng nói có có không không”

 

Triệu Cái Thế bước tới với một nụ cười toe toét với hai tay chống sau lưng: “Tống Hồng Nhan, bây giờ cô có hai sự lựa chọn”

 

“Một là ba người các cô sẽ bị tôi đánh chết, để chị tôi đòi lại công đạo cho cháu nhà họ Tống”

 

“Hai là, cô ngoan ngoãn ở cùng tôi một đêm, tôi cho rằng cô cũng không bao giờ thoát được. Bốn tên bảo vệ đã chết kia cũng bị Miêu Phượng Hoàng giết, thế nào?”

 

Trong khi nói, Triệu Cái Thế nhìn Tống Hồng Nhan với ánh mắt ác độc.

 

Gương mặt tuyệt mỹ, dáng người uyển chuyển, lại còn đôi chân dài miên man, Triệu Cái Thế không khỏi nuốt nước bọt.

 

Dù sao thì anh ta cũng sẽ giết Tống Hồng Nhan, nên nếm thử mùi vị của người phụ nữ quyến rũ này này trước khi chết, Triệu Cái Thế không ngại mạo hiểm mà để cô sống thêm một đêm nữa.

 

Mễ Nhi không tự chủ được mà đứng lên, cô ấy không thể chịu đựng khi thấy Triệu Cái Thế làm nhục chủ nhân của mình như vậy: “Triệu Cái Thế, anh giữ miệng mình sạch sẽ chút, cô Nhan không phải là người anh có thể làm nhục”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.