Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 734:




Chương 734:

 

“Ha ha ha, cùi chỏ xoay ra bên ngoài rồi hả?”

 

Chu Trường Sinh cười phá lên, xoa đầu Chu Tĩnh Nhi: “Phải, phải, bố nuôi sai rồi, sau này bố nhất định sẽ tin người anh em Diệp vô điều kiện”

 

Diệp Phi mỉm cười: “Biết nhiều chút kiếm cơm thôi.”

 

“Bản lĩnh của cậu nào có đơn giản là biết nhiều chút để kiếm cơm thôi, cậu hoàn toàn có tư cách làm quốc sư”

 

Chu Trường Sinh dành cho Diệp Phi một sự đánh giá cao, sau đó đích thân rót một chén trà cho Diệp Phi: “Bác sĩ Diệp, tôi và vợ tôi xui xẻo như vậy, đến tột cùng là do nguyên nhân gì?

 

Chẳng nhẽ có liên quan đến những phần mộ đó thật sao?”

 

“Nhưng vì sao mấy người Tĩnh Nhi không bị sao?”

 

Trong mắt ông có hoang mang.

 

“Tất nhiên là có liên quan, mặc dù những phần mộ đó bị ông chuyển đi, nhưng âm khí lưu lại nhiều năm vẫn chưa tán đi”

 

“Mà ông lại còn trồng một núi ngô đồng và nuôi một ao cá chép càng vây khốn và tích tụ những âm khí, sát khí đó.”

 

Diệp Phi giải thích đơn giản: “Ngô đồng, hấp thụ năng lượng từ âm thổ. Cá chép gấm bơi trong nước có âm khí ngấm vào: “Lâu ngày, bọn chúng sẽ thành hình, những âm khí nguyên bản không quan trọng cũng sẽ biến thành tà khí quấy nhiễu tâm thần của con người.”

 

“Những tà khí đó gần như là tập trung ở ngô đồng và ao cá, hàng năm các ngắm ngô sờ cá, tà khí sẽ không ngừng xâm nhập vào cơ thể”

 

“Nhện miêu rất nhạy cảm với khí âm linh, cho nên gặp ông mang theo tà khí, nó theo bản năng cắn ông một ngụm”

 

“Bà Chu còn bởi vì cơ thể suy nhược, bị tà ma trên người làm ra nông nỗi ngày hôm nay”

 

“Mấy người cô Chu ít tiếp xúc hơn, bởi vậy cơ thể tốt hơn hai người, nhưng về lâu về dài nhất định sẽ gặp chuyện không may”

 

Anh cười cười: “Ông cứ nghĩ như này đi, nhiều cây, nhiều nước, còn là nơi nhiều mồ mả, cho dù không liên quan với ma quỷ thì vi khuẩn cũng nhiều hơn so với những chỗ khác”

 

“Nếu tôi đoán không sai thì mặc dù cô Chu và bảo vệ không có bệnh nặng, nhưng lại thường xuyên bị bệnh vặt và đau nhức nhỏ”

 

Diệp Phi nhìn về phía mấy người Chu Tĩnh Nhi.

 

Đám người Chu Tĩnh Nhi đồng loạt gật đầu, đúng là như vậy. Bọn họ cứ mười ngày nửa tháng sẽ cảm mạo phát sốt, hoặc là làm da bị dị ứng.

 

“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, cảm ơn người anh em Diệp đã nhắc nhở”

 

Chu Trường Sinh bừng tỉnh hiểu ra: “Người anh em Diệp, sau khi vợ tôi khỏe lại, tôi sẽ dẫn bà ấy rời khỏi đây, có phải sẽ không phát bệnh nữa đúng không?”

 

Diệp Phi nhẹ gật đầu: “Tạm thời đừng ở đây, nhưng cũng không cần bỏ hoang, tôi có thể giúp ông cải tạo một chút”

 

“Chỉ cần dẫn gió nhập bờ, không khí lưu thông, tái tụ dương sát sát, trừ bỏ âm khí, các ông có thể tiếp tục ở đây”

 

Anh nhìn ra Chu Trường Sinh lưu luyến nơi này.

 

Chu Trường Sinh nghe vậy thì mừng rỡ: “Vậy xin cảm ơn người anh em Diêp.”

 

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa”

 

Diệp Phi uống một ngụm nước trà: “Sau bình minh, tập trung nhân công, theo tôi đào lại mộ phần…” Chu Trường Sinh sững sờ, không biết là ý gì, nhưng vẫn gật đầu: “Mọi chuyện đều nghe theo người anh em Diệp”

 

Bây giờ Diệp Phi nói gì ông cũng nghe.

 

Bình minh hôm sau, Chu Trường Sinh theo lời dặn của Diệp Phi, đưa một máy nghiền và ba máy xúc vào.

 

Diệp Phi lại một lần nữa mổ ngọc huyết ra, đi quanh sơn trang Chu Thị. Một tiếng sau, Diệp Phi dừng ở ao cá chép gấm.

 

Chiếc ao hẹp dài, giống như một mũi tên dài, xuyên qua cả tòa kiến trúc Chu Thị.

 

Diệp Phi đi vào chỗ đầu mũi tên, nơi này có một cái ôn tuyền, là nơi bà Chu hàng năm chơi đùa và ngâm người.

 

Diệp phi hơi nghiêng đầu: “Bơm nước, bắt đầu đào”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.