Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 728:




Chương 728:

 

Liệu Nguyệt Linh khó tin, ba ngàn đô la mỹ một cân, chỗ này ít nhất năm cân, chẳng phải là hai vạn đô la mỹ đi theo dòng nước rồi à?

 

Bà đột nhiên đau lòng.

 

“Mùi nhân sâm?”

 

“Còn là nhân sâm già trăm năm?”

 

Lúc này, Bố Liễu cũng dùng sức co rúm cái mũi, sau đó một cước chạy đến bàn ăn, một tay nhấc ra củ cải bị thịt bò che đi, vừa nhìn thấy củ cải thì lao ra quát: “Ai làm đây?

 

Cái này là ai làm?”

 

“Nhân sâm năm trăm năm lấy hầm với củ cải, có còn có não nữa không hả?

 

Có não không vậy?”

 

Ông cụ vô cùng đau đớn: “Một ngàn vạn a, giá trị một ngàn vạn, mày lại lấy hết nó hầm như vậy”

 

Củ cải kia là nhân sâm năm trăm năm?

 

Còn trị giá một ngàn vạn?

 

Cả nhà Liễu Nguyệt Linh lại trợn tròn mắt một lần nữa: “Sao lại như thế được?”

 

Lý Mạt Mạt cũng là không thể tin nổi: “Làm sao Diệp Phi có thể tặng món quà quý giá như vậy?”

 

“Có cái gì không thể?”

 

“Lão già tôi đã lăn lộn nhiều năm ở bảo tàng, đồ cổ chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra thật giả, còn không nhìn ra củ nhân sâm này sao?”

 

“Phung phí của trời, phung phí của trời a”

 

Bố Liễu nhìn một nồi thịt bò hầm nhân sâm mà giậm chân: “Hỏng rồi, hỏng rồi, gia đình tiêu tiền như rác”

 

“A, đúng là nhân sâm…” Liễu Nguyệt Linh đi lên ăn một miếng, cả người rung động, sau đó nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh…

 

Khi nhà họ Lý đang loạn thành một đoàn, Diệp Phi đang tiến vào sơn trang Chu Thị.

 

Giờ phút này, ánh mặt trời đã xuống núi, sắc trời mờ tối, ánh đèn sáng lên, lại làm cho đêm tối càng thêm hiu quạnh.

 

Đặc biệt là gió đêm vừa thôi, toàn bộ sơn trang ẩn ẩn có trạng thái quỷ khóc thần gào.

 

“Bác sĩ Diệp, mau, maul”

 

Diệp Phi vừa xuất hiện ở cổng, Chu Tĩnh Nhi liền chật vật không chịu nổi ra đón. Sau đó kéo Diệp Phi đi thẳng đến hậu viện.

 

Trên đường liên tục nhìn thấy vệ sĩ và bảo vệ cầm tấm chăn, gậy gộc đi lại.

 

Một đám người vẻ mặt ngưng trọng.

 

“Bác sĩ Diệp, sau khi anh đi, Chung Thiên sư nghỉ ngơi một lát rồi làm phép đuổi ma với mẹ nuôi, còn đút thuốc cho bà ấy”

 

“Kết quả làm phép được một nửa thì mẹ nuôi tỉnh lại, đúng như anh nói ấn đường đen thui, thất khiếu chảy máu”

 

“Viên Nguyệt Dung đi lên đỡ bà kết quả bị bà cắn đứt hai ngón tay, sau đó còn xé rách cánh tay của mấy người hầu”

 

“Mười mấy vệ sĩ đi lên muốn trói chặt bà nhưng đều bị bà đông một quyền tây một quyền đánh cho trọng thương”

 

“Ông Chu né không kịp, bị bà Chu bóp cố suýt nữa đã bị bà ấy bóp chết sống, may mà lúc đó tôi quăng bùa bảo mệnh của anh ra”

 

“Bùa bảo mệnh thiêu nóng mẹ nuôi tôi một lát, để tôi có cơ hội cứu ông Chu.”

 

“Bây giờ mấy chục vệ sĩ bao vây, nhưng bởi vì không thể động dao động súng, cho nên chỉ có thể dùng khiên áp chế, tình hình rất không lạc quan”

 

Trên đường đi vội, Chu Tĩnh Nhi kể tình hình cho Diệp Phi.

 

Diệp Phi hỏi một câu: “Chung Thiên sư đâu?”

 

“Ông ấy thấy tình hình như vậy thì lập tức chạy đi, nói là muốn vẽ mấy tấm phù, nhưng ông Chu không cho hắn rời đi, bảo ông ta không tiếc bất cứ giá nào giải quyết chuyện này”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.