Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 611:




Chương 611:

 

“Còn có thiên lý nữa không vậy?”

 

“Con nghĩ cho nó như vậy, có phải con đã sớm quên mất mình là người nhà họ Đường, xem mình thành người nhà họ Diệp rồi đúng không?”

 

Bà ta nhìn Diệp Phi quát: “Diệp Phi, mày rót thuốc mê gì cho con gái tao thế?

 

“Sao lại làm nó chết mê chết mệt mày như vậy hả?”

 

Diệp Phi ực một cái, uống cạn cốc trà. Anh lười để ý tới Lâm Thu Linh, đứng dậy đi về phía phòng bếp: “Tôi đi giúp thím Ngô”

 

Lâm Thu Linh tức giận không thể trách: “Rót thuốc mê cho con gái của tao còn dám bày sắc mặt với tao à?”

 

“Khi mẹ cần tới anh ấy thì anh ấy là con rể tốt, lúc không cần tới anh ấy, anh ấy lại thành người ngoài à?”

 

Đường Nhược Tuyết suýt nữa bị chọc tức: “Con cho mẹ biết, lần này con có thể tiếp tục làm tổng giám đốc đều là nhờ Diệp Phi giúp đỡ, nếu không đã bị cách chức từ lâu rồi.”

 

“Là Diệp Phi cho con đơn đặt hàng và tiền vay mới thay đổi được thái độ của cổ đông và hội đồng quản trị, bọn họ mới không đá con ra, để cho Đường Thi Yến lên đấy”

 

“Còn nữa, bây giờ em Kỳ có thể được nhận làm người phát ngôn quảng cáo cho Tu Hoa cũng là nhờ Diệp Phi thông qua quan hệ thu xếp đấy. Nếu không ai sẽ mời một người mới chứ?”

 

“Cho nên bản thân mẹ nên cố gắng suy nghĩ lại xem, mẹ nên đối xử với Diệp Phi thế nào đi”

 

“Không có núi dựa Diệp Phi này, nhà họ Đường sẽ hoàn toàn phải uống gió tây bắc rồi”

 

Cô ném lại một câu, cầm điện thoại di động lên gọi cho Đường Kỳ Kỳ.

 

Lâm Thu Linh há hốc mồm khi ghe được những lời này của Đường Nhược Tuyết, sau đó lại hừ một tiếng: “Mẹ việc gì phải quan tâm xem nó giúp đỡ, thu xếp chuyện gì chứ? Nó đã vào cái nhà này thì mẹ là lớn nhất”

 

“Mẹ còn chưa tính sổ với nó về chuyện mẹ con Lâm Thất Di bị bắt đâu…”

 

Sau đó, bà ta suy nghĩ xem nên giấu giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu biệt thự nhà họ Đường và phòng khám Xuân Phong, để tránh cho đầu óc của hai chị em Đường Nhược Tuyết bị úng nước, thật sự sang tên cho Diệp Phi.

 

“Cậu Diệp, cám ơn cậu đã cứu Tích Nhi. Con bé nói trong người thấy có tinh thần hơn nhiều, cậu còn giỏi hơn cả bệnh viện nữa”

 

Trong lúc Lâm Thu Linh có những suy tính xấu xa, trong phòng bếp, thím Ngô luôn miệng cảm ơn Diệp Phi: “Nếu không phải nhờ có cậu ra tay, tôi cũng sợ con bé không qua nổi năm nay mất”

 

Bà lại cung kính cúi đầu: “Cám ơn cậu”

 

“Thím Ngô, chỉ là chuyện nhỏ thôi, thím không cần khách sáo đâu”

 

“Tôi vừa vặn biết được bệnh của Tích Nhi, cho nên mới có thể chữa trị hiệu quả hơn bệnh viện thôi.”

 

Diệp Phi trấn an thím Ngô: “Thím yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chữa trị tốt cho cô ấy”

 

“Được, cậu cứ yên tâm chữa trị, hết bao nhiêu tiền, đến lúc đó cứ nói với tôi, tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả hết.”

 

Ánh mắt Thím Ngô kiên định: “Tôi chỉ còn lại một người thân như vậy, không thể lại để cho con bé xảy ra chuyện được, nếu không cũng chẳng còn hi vọng gì nữa”

 

“Tôi sẽ cố gắng hết sức”

 

Diệp Phi mỉm cười, sau đó chuyển đề tài: “Ngoài thím ra, Tích Nhi còn có người nào tương đối thân thiết với cô ấy không?”

 

“Con bé là một đứa trẻ mồ côi”

 

Thím Ngô suy nghĩ một lát lại lắc đầu: “Mấy chục năm trước, ba mẹ nó đi hái thuốc, rơi vách núi liền qua đời, ông bà nó cũng quá mức đau lòng mà đi theo.”

 

“Con bé dựa vào cơm của mọi nhà và tôi nâng đỡ mới lớn lên, không có người nào quá thân mật hay có quan hệ máu mủ cả. Ngay cả tôi với con bé cũng cách mấy tầng quan hệ”

 

“Con bé trời sinh vốn có tính lương thiện, làm người đơn thuần, nhưng có chút can đảm, còn quái gở, hơn nữa sống khép kín trong núi, gân như không có bạn bè gì”

 

“Ngay cả bạn học và giáo viên ở trường cũng rất ít lui tới.”

 

“Bởi vì con bé quá nghèo, cảm thấy mình không bằng bạn bằng bè, dù sao ăn cảu người ta một cái kem, con bé cũng không biết phải lấy cái gì để trả”

 

“Cho nên mấy năm nay phần lớn thời gian con bé đều cố gắng học tập. Lúc rảnh rỗi lại giúp người dân trong thôn phơi thảo dược, canh nghĩa trang để kiếm ít tiền”

 

Thím Ngô nhìn Diệp Phi cười gượng: “Con bé đúng là một đứa khổ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.