Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 553:




Chưogn 553:

 

Thấy dáng vẻ này của Diệp Phi thì Tống Hồng Nhan cười mãi không ngớt: “Phi này, thấy chị đẹp không hả? Dáng người chị hoàn hảo không?”

 

Vô cùng ái muội…

 

Diệp Phi lau giọt nước đọng lại bên khóe miệng, anh khẽ tăng hăng một cái rồi tránh chủ đề này: “Chuyện này… Nửa đêm mà chị Nhan gọi video cho em làm gì thế? Có chuyện gì à”

 

“Em ấy à, đúng là cái thứ đầu gỗ mà. Đã chủ động cho em cơ hội tốt như vậy rồi mà em còn phá hoại thế hả?” Tống Hồng Nhan khẽ hừ một cái: “Em có biết là bao nhiêu người muốn nhìn thân thể chị mà nhìn không được không?”

 

“Em bất lực thôi, sự cám dỗ của chị lớn quá” Diệp Phi trả lời rất thành thật: “Em sợ nhìn nhiều hơn vài lần thì em sẽ không khống chế được mất”

 

“Không khống chế được á? Nếu em không khống chế được thì em định làm gì?” Tống Hồng Nhan nháy đôi mắt xinh đẹp rồi quyết tâm hỏi tới cùng: “Lúc đó em sẽ làm chị ấy à?

 

Thật sự thì lúc đó em sẽ làm chị hả? Vậy thì nhớ làm thô bạo một chút nhé.”

 

Miệng Diệp Phi khô khốc, anh cảm nhận được một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong bụng mình.

 

“Thôi được rồi, chị không đùa em nữa”

 

Tống Hồng Nhan cười rộ lên, nụ cười của cô ta vô cùng êm tai, dường như rất thích thú với bộ dạng quãn bách này của Diệp Phi. Sau đó cô ta đổi chủ š¡ nay chị gọi cho em là để nói rằng chị vừa điều tra được vài chuyện. Sau khi thua võ, Giang Thế Hào không cam lòng rời khỏi Trung Hải” Cô ta nói mục đích của cuộc gọi tối nay: “Mấy ngày qua cậu ta có rất nhiều hành vi lén lút, mờ ám”

 

Diệp Phi bình tĩnh: “Giấy trắng mực đen rất rõ ràng, Vân Đỉnh Hội vẫn sẽ chiếm ưu thế sân nhà thôi, cậu ta lấy cái gì ra để mà không cam lòng chứ?”

 

“Tất nhiên là cậu ta sẽ không ra tay với Vân Đỉnh Hội chúng ta, nhưng cậu ta không biết em là hội trưởng nên bọn chị sợ cậu ta sẽ ra tay với em và Độc Cô Thương”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hồng Nhan lộ rõ vẻ nghiêm túc: “Một là bắt đâu bằng những cách thức tà ác một cách trực tiếp, hai là đánh thẳng vào đầu não của chúng ta”“

 

Sau khi suy tư một hồi thì Diệp Phi cũng gật gù: “Nếu ra tay với em và Độc Cô Thương thì đúng là sẽ tạo ra một lỗ hổng vô cùng hoàn hảo”

 

Anh nhớ tới chuyện mà Độc Cô Thương nói, anh ta nói rằng hai ngày qua luôn có người theo dõi anh, vậy đây chắc chắn là người mà Giang Thế Hào cử đi rồi.

 

Biết người biết ta là tốt nhưng tiếc là Giang Thế Hào đã đánh giá anh quá thấp rồi.

 

“Theo tin tức mà bọn chị nghe ngóng được thì Giang Hóa Long đã bế quan tu luyện nên tạm thời không tới Trung Hải được, nhưng ông ta đã mời ba đại ma đầu của nước Tượng đến đây rồi”

 

Tống Hồng Nhan thông báo tình hình: “Danh tiếng của ba tên ma đầu đó không tồi, sức mạnh của họ chủ yếu là dùng máu, cực kỳ khó chơi không thua kém gì Tật Điện đâu. Áng chừng thì chắc là tối nay hoặc sáng mai, ba người họ sẽ tới Trung Hải”

 

“Sau khi thua trận Giang Thế Hào mới mời họ đến đây nên chắc chắn không phải cậu ta mời họ đến để thưởng thức phong cảnh ở Trung Hải đâu. À còn nữa, chị còn nghe nói là Giang Thế Hào còn liên lạc với ba tên học trò của Phách Kiếm nữa. Giang Thế Hào nói với họ rằng em và Độc Cô Thương chính là người đã giết chết Tật Điện. Với cái phong cách đổ thêm dầu vào lửa của Giang Thế Hào thì chị đoán chắc chắn ba người họ sẽ giận điên lên. Mà một khi đã nổi giận thì họ sẽ đến Trung Hải để trả thù”

 

“Truy Phong, Sậu Vũ và Thiên Lôi đều được xếp trên Tật Điện trong danh sách các tay sát thủ. Nếu ba người này hợp lại với nhau rồi tìm em báo thù thì chắc chắn em sẽ gặp nguy hiểm đấy”

 

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hồng Nhan lộ ra vẻ lo âu: “Nếu mấy ngày này không có chuyện gì làm thì tốt hơn hết là em đừng rời khỏi Huyền Hồ Cư”

 

Cô ta biết Diệp Phi và Độc Cô Thương rất giỏi nhưng lần này đối thủ của họ là ba tên sát thủ có tiếng tăm vô cùng nổi, nên dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cẩn thận mới được.

 

Diệp Phi ngồi thẳng người dậy: “Ba đại ma đầu, ba sát thủ nổi tiếng, Giang Thế Hào coi trọng em thế nhỉ”

 

“Mặc dù em là hội trưởng nhưng sau khi bàn bạc, thống nhất với nhau thì bọn chị quyết định sẽ phái một đội bí mật bảo vệ em”

 

Tống Hồng Nhan cười dịu dàng một tiếng: “Những cô gái này đều là người mà chị đào tạo ở nước ngoài mấy năm nay, kỹ năng của họ rất tốt, còn về lòng trung thành thì em không phải lo. Đội trưởng tên là Tống Phi Yến”

 

Cô ta còn nói thêm: “Chị không cho phép em từ chối đâu đấy”

 

Mặc dù những người này không tính là cao thủ hàng đầu nhưng Tống Hồng Nhan vẫn muốn phái họ đến để gia tăng thêm một phần an toàn cho Diệp Phi.

 

Diệp Phi chỉ còn biết cười bất đắc dĩ một tiếng: “Nếu chị đã nói như vậy rồi thì em có muốn từ chối cũng không được.”

 

Tống Hồng Nhan nở nụ cười xinh như hoa: “Vậy chúng ta cứ quyết định như thế đi, ngày mai họ đến Trung Hải là chị sẽ gọi họ qua chỗ em ngay lập tức.”

 

Diệp Phi gần đầu: “Được rồi, chỉ cần không làm phiền đến việc khám bệnh của em thì chị cứ để các cô ấy đến đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.