Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 534:




Chương 534:

 

“Quang minh chính đại đấu một trận, thắng lợi như vậy mới tính”

 

Nam Cung Hùng hiên ngang lẫm liệt.

 

Độc Cô Thương không để ý đến, tay vẫn cầm kiếm vững chắc như Thái Sơn, vẫn nắm chắc sống chết của Tật Điện ở trong tay.

 

“Không nghe thấy lời tôi nói sao? Lập tức thả người ra”

 

Nam Cung Hùng vô cùng tức giận khi thấy vậy: “Chỉ cần Tật Điện có một vết thương nhẹ thì đội trọng tài chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu”

 

Độc Cô Thương vẫn không di chuyển.

 

Nam Cung Hùng vỗ bàn: “Đội chấp hành pháp luật, đội chấp hành pháp luật, bắt anh ta lại, bắt anh ta lại”

 

Đám người Giang Thế Hào ồn ào theo: “Không tuân thủ quy tắc, giết chết anh ta, giết chết anh ta”

 

Không biết xấu hổ có thể mang đến lợi ích thì còn cần gì phải quan tâm đến mặt mũi chứ?

 

Vài người đàn ông cao to vạm vỡ rút súng tiến lên.

 

“Cậy già mà lên mặt à”

 

Diệp Phi cười lạnh một tiếng, sau đó ra hiệu: “Độc Cô Thương, cho anh ta một cơ hội: Anh không phải là sợ Nam Cung Hùng mà là muốn đám người Giang Thế Hào mất thể hiện hơn.

 

Độc Cô Thương thu hồi kiếm, chậm rãi lùi về phía sau ba mét.

 

Nam Cung Hùng cười khinh thường, còn tưởng rằng mạnh mẽ thế nào, cứng rắn thế nào, bị mình hù dọa một chút là phải ngoan ngoãn thỏa hiệp.

 

Tống Hồng Nhan nhìn Diệp Phi, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thản nhiên mỉm cười, ủng hộ quyết định của Diệp Phi.

 

Đỗ Thiên Hổ và đám người Hàn Nam Hoa cũng không lên tiếng, bọn họ chỉ nhìn nhau cười một cái, lộ ra vẻ tự tin.

 

Lúc này, Giang Thế Hào quát ra một tiếng: “Tật Điện, không được mèo vờn chuột nữa, dốc toàn sức chiến đấu đi”

 

Một câu nói này nói ra khiến cho người khác cảm giác vừa rồi Tật Điện thật sự bị đánh lén, khiến cho Hàn Nguyệt và Hoàng Chấn Đông mắng to rằng không biết xấu hổ.

 

Cô bé Chanel cũng tức giận: “Tật Điện, giết chết tên nhà quê kia đi”

 

Cô bé này tràn đầy địch ý đối với Diệp Phi và Độc Cô Thương.

 

Một người cao quý như vậy, một sát thủ lợi hại như vậy, làm sao có thể để cho đám người Diệp Phi chống lại được chứ?

 

Tật Điện lau sạch mồ hôi ở chóp mũi, một lần nữa đi đến trước mặt Độc Cô Thương, toàn thân căng thẳng, cảnh giác cao độ, chờ đợi một trận đánh rung chuyển trời đất.

 

Người chủ trì tiến lên trước, cầm micro lên hô một tiếng: “Trận đấu thứ bảy, tập đoàn Giang Thị, Tật Điện và Trung Hải, Độc Cô Thương”

 

Tay trái của anh ta đập xuống một cái: “Bắt đầu”

 

“Giết”” Tật Điện đánh đòn phủ đầu, đột nhiên gâm lên một tiếng, giọng nói lấn áp mọi tạp âm, rung trời chuyển đất, thật giống như một con thú đang gầm thét.

 

“Âm”

 

Toàn bộ chiến đài lập tức rung chuyển, tạo ra một âm thanh vang động.

 

Ly rượu trong tay Giang Thế Hào rung lên.

 

Mấy người phụ nữ lộng lấy suýt chút nữa đã ngã xuống mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, họ gần như bị hù chết…

 

Cô bé Chanel thì hưng phấn không thôi: “Tật Điện thật mạnh mẽ, Tật Điện thật mạnh mẽ”

 

Quần áo của Độc Cô Thương run lên, tóc cũng di chuyển, nhưng tay cầm kiếm vẫn không nhúc nhích.

 

Không nghi ngờ chút nào, lần này Tật Điện đánh tới để làm rối loạn tâm trí của Độc Cô Thương, khiến cho anh ta không cách nào tập trung được vào cây kiếm ở trong tay.

 

Trong tiếng gầm rú, gương mặt của Tật Điện cũng trở nên méo mó.

 

Đôi mắt kia vốn là đôi mắt đen nhanh dữ tợn, nhưng giờ phút này lại biến thành màu đỏ máu giống như dã thú đang chiến đấu.

 

Sát khít Vô số tia máu tươi tích tụ tạo thành sát khí, áp đảo về phía Độc Cô Thương.

 

Độc Cô Thương hơi nheo mắt.

 

“Keng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.