Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 530:




Chương 530:

 

Đầu Báo không ngừng gầm nhẹ, mỗi một tiếng rống đều tăng thêm một phần ý chí chiến đấu.

 

Cùng lúc đó thì hai cánh tay của gã ta bay múa như Phong Hỏa Luân, nhanh đến làm cho người ta thấy không rõ hình dạng.

 

Tật Điện cũng không giữ lại chút nào mà nghênh chiến.

 

“ĐinhI”

 

Sau một loạt tiếng ông ông do binh khí hai bên va chạm mãnh liệt.

 

Tật Điện liên tục lùi lại đằng sau, quần áo gã ta có một số vết cắt nhưng không thấy máu.

 

Mà Đầu Báo trực tiếp kêu thảm một tiếng, búa rơi xuống sàn, gã ta ôm đầu gối ngồi thằng xuống đất.

 

Trên người và đầu gối của gã ta đều có vết đao.

 

Gân mạch cũng bị đứt gãy.

 

Trong mắt Đầu Báo đầy uất ức và phẫn nộ, gã ta trợn trừng mắt, khóe miệng không ngừng co rúm, trông rất sợ hãi, nghi ngờ và không tin… Gã ta đau đến nói không ra lời, nhưng không ai biết trong lòng gã ta đầy tuyệt vọng.

 

Thua ở trận chiến này không chỉ làm gã ta bị thương, mà cũng làm cho gã ta mất đi tương lai.

 

“Vèo…” Tật Điện không ngừng lại, gã ta một cú đá vòng xinh đẹp để đá thân hình khổng lồ của Đầu Báo ngã văng ra ngoài.

 

Kẻ xui xẻo như gỗ mục không có rễ ngã ra mười mấy mét, rồi phun máu phèo phèo ngã vào bên chân Tống Hồng Nhan.

 

Đầu Báo hấp hối.

 

Hiện trường rơi vào yên lặng.

 

Thật sự thua rồi!

 

“Tật Điện, Tật Điện”

 

Sau một thời gian ngắn ngủi yên lặng, cô bé Channel đứng dậy và hét lên hăng như dính máu gà.

 

Cách nhau hơn mười mét mà Diệp Phi cũng có thể cảm giác được sự kiêu ngạo và chanh chua của cô bé.

 

Tiếng khán giả cổ vũ, thỉnh thoảng còn có tiếng huýt sáo vang lên, tất cả đều hô vang hai chữ Tật Điện.

 

Mặc dù Tống Hồng Nhan không có quá kinh ngạc như những người còn lại nhưng khi thấy Đầu Báo nằm ở bên cạnh chân mình, hô hấp cô ta vẫn hơi nặng nề.

 

Khuôn mặt xinh đẹp cũng xuất hiện nhiều tia căng thẳng hơn.

 

Máu tanh ở khoảng cách gần như vậy chạm vào điểm yếu trong nội tâm của cô ta.

 

Dù có ưu tú như thế nào, có gian xảo và xảo quyệt như thế nào hay là mạnh mẽ không chừa một thủ đoạn nào đi chăng nữa thì máu tanh tàn khốc vẫn khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu.

 

“Ha ha ha! Tống Hồng Nhan, Đỗ Thiên Hổ, Hàn Nam Hoa, người của mấy người thật sự không làm được gì!”

 

“Một người là kẻ vô dụng, hai người cũng là kẻ vô dụng, không nghĩ tới tận sáu người đều là kẻ vô dụng”

 

Giang Thế Hào cười to, tiếng cười vang chói tai, sau đó giơ một ngón tay ra chỉ vào đám người Tống Hồng Nhan: “Còn bốn người mấy người, vội vàng cử người đi tìm cái chết à”

 

“Loại tiêu chuẩn này của mấy người mà cũng muốn ngăn cản sự trở lại của bố tôi sao, đơn giản là đầu óc các người bị nhúng nước, không biết tự lượng sức mình”

 

“Tôi khuyên mấy người trực tiếp nên nhận thua đi, có thể giúp mấy người ít bị thương hơn cũng có thể giữ gìn được chút mặt mũi cho mấy người.”

 

“Nếu không Tật Điện sẽ tiêu diệt từng người một, một cân mười thắng trận, đến lúc đấy mặt mũi các người không còn một cái gì đâu.”

 

Một nhóm người đồng hành đi theo cũng cười lớn, bọn họ khinh thường nhìn Hàn Nam Hoa.

 

Còn tưởng rằng vòng tròn Trung Hải rất lợi hại, hóa ra cũng chỉ là khoe khoang tiếng tăm thôi, ngay cả một mình Tật Điện cũng có thể phá tan được.

 

“Tình huống này của chúng ta, mấy người không cảm thấy trí não mình bị chậm phát triển sao?”

 

Hoàng Chấn Đông không kìm được phải quát lên: “Có bản lĩnh thì hãy cho phép con em của câu lạc bộ Võ thuật Trung Hải tham gia chiến đấu, đảm bảo chỉ trong vài phút các người sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất”

 

“Đúng vậy, trói hai tay của chúng ta lại xong còn nói chúng †a không đủ mạnh mế”

 

Hàn Nguyệt cũng châm chọc một tiếng: “Giang Thế Hào, anh cùng bố của anh thật sự quá không biết xấu hổ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.