Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 501:




Chương 501:

 

Vừa mới đây cô ta còn dõng dạc muốn đánh chết Diệp Phi bằng một quyền, kết quả chớp mắt lại là như thế này.

 

Lúc đầu thề son sắt phải giết trong ba chiêu, kết quả ở trong mắt người khác chỉ là câu chuyện cười, hơn nữa Diệp Phi còn chưa ra tay, chỉ mới dạy Hoàng Thiên Kiều mà thôi.

 

Từ khi ra ngoài tới nay, đây là lần đầu tiên cô ta nếm thử mùi vị bị người ta đánh bại, bị người ta làm nhục.

 

“Diệp Phi, hôm nay tôi ngã xuống, nhưng tôi bại chứ không phải là Nam Lăng Võ Minh bại” Tiết Như Ý ngẩng lên đầu: “Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ báo thù cho tôi.”

 

“Phập!”

 

Diệp Phi lấy một chân dẫm gãy cái chân khác của Tiết Như Ý: “Ngay cả cô cũng bị phế thì những người khác càng là kẻ vô dụng”

 

Tiết Như Ý bi phẫn không thôi nhưng không dám kêu gào nữa.

 

“Quá yếu, chẳng mang đến cho tôi chút bất ngờ nào cả, thật làm tôi thất vọng”

 

Diệp Phi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng sau đó ngẩng đầu nhìn phía đệ tử của Nam Lăng Võ Minh: “Có người nào gây cho tôi bất ngờ không?”

 

Đệ tử Nam Lăng Võ Minh đều cúi đầu theo bản năng.

 

Liền Tiết Như Ý cũng bị đánh bại rồi, bọn họ xông lên cũng là tìm đường chết.

 

“Không cho tôi bất ngờ thì tôi sẽ bắt đầu tính sổ đấy”

 

“Tôi không phải người tốt, hơn nữa còn có thù tất báo, cho nên nếu muốn tôi bỏ qua thì chủ động đánh gãy một bàn tay rồi cút đi”

 

Giọng điệu Diệp Phi dửng dưng như không: “Bằng không nếu để tôi ra tay, vậy thì sẽ bị tàn hoàn toàn đấy”

 

Một thanh niên tóc húi cua khẽ quát lên một tiếng: “Chúng †a chính là đệ tử của Nam Lăng…” “Bốp” Diệp Phi tát một cái, khiến đối phương rơi mất mấy cái răng ử của Nam Lăng thì đã sao nào?”

 

“Kẻ tôi đánh chính là đệ tử Nam Lăng đấy”

 

“Không phục thì ra tay đi!”

 

“Có phải tôi không cho các người ra tay đâu”

 

“Ra tay đi…” Ánh mắt của Diệp Phi như điện, lạnh lùng nhìn mọi người.

 

Giờ khắc này, dù chỉ vẻn vẹn là một ánh mắt cũng làm cho những người của Nam Lăng Võ Minh đó chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

 

“Hoàng Thiên Kiều, đánh gấy hai tay bọn họ đi”

 

Một chân Diệp Phi đá bay thanh niên tóc húi cua, dẫn theo Dương Kiếm Hùng phía sau rời đi… Một giờ sau, Diệp Phi xuất hiện tại bệnh viện Vinh Ái, anh chuẩn bị đến phòng bệnh thăm Thẩm Thiên Sơn.

 

Có điều anh vừa mới đi vào sảnh lớn của bệnh viện thì một cái bóng hình xinh đẹp đã vui mừng chạy tới, kéo lấy cánh tay của Diệp Phi gọi: “Anh rể, anh tới thăm chị em sao?”

 

Mặt mày Đường Kỳ Kỳ rạng rỡ kéo Diệp Phi: “Em biết mà, anh vẫn còn để ý tới chị ấy. Đi, em dẫn anh đi”

 

Diệp Phi tỏ biểu cảm do dự: “Kỳ Kỳ, anh tới bệnh viện…”

 

“Hôm nay em chăm sóc cho chị, bố mẹ về nhà hết rồi, sẽ không làm chướng mắt anh đâu”

 

Đường Kỳ Kỳ không quan tâm, kéo Diệp Phi tiến vào thang máy: “Chị cũng nhắc đến anh rất nhiều lần, muốn nói một tiếng cảm ơn với anh, chỉ là chết vẫn sĩ diện, lại không dám gọi điện thoại cho anh”

 

Cô ấy ấn xuống tầng tám.

 

Diệp Phi nghĩ đến Thẩm Thiên Sơn ở tầng mười ba, nghĩ thuận đường liếc mắt nhìn Đường Nhược Tuyết một cái cũng được.

 

“Cô ấy gọi điện thoại cho anh làm gì?”

 

Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Lần này là anh liên luy đến nhà họ Đường, liên luy đến chị của em. Cô ấy không hận anh đã may lắm rồi mà còn cảm ơn anh?”

 

“Tuy rằng bọn em không hỏi được nhiều tin tức, nhưng chuyện bọn người Hùng Thiên Nam đứt tay đứt chân lăn trở về Long Đô thì bọn em vẫn biết”

 

Đường Kỳ Kỳ cười xinh đẹp: “Chuyện này không phải anh làm thì là ai làm?”

 

Diệp Phi cười: “Em cảm thấy anh có năng lực đó à? Nói không chừng là bọn họ trêu chọc những người khác đãi Đường Kỳ Kỳ hơi nghiêng đầu: “Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa tối hôm qua anh đã nói hôm nay mọi chuyện sẽ được giải quyết, cho nên tám phần là anh rồi”

 

Diệp Phi xoa đầu Đường Kỳ Kỳ rồi nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tình trạng của chị em đã khá lên chút nào chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.