Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 472:




Chương 472:

 

Anh nghĩ đến Hùng Thiên Nam và Trương Huyền trước tiên.

 

Trong mắt Diệp Phi có vẻ tức giận, anh còn tưởng rằng những người kia sẽ có chừng có mực, không nghĩ tới chuyện xông vào biệt thự làm bị thương người khác mà bọn họ cũng làm được.

 

“Đúng là đám người đó.”

 

Đường Kỳ Kỳ nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng camera giám sát đã bị bọn họ xóa sạch, cảnh sát cũng đã bị mua chuộc, không còn cách nào bắt người để đòi lại công bằng cho chị được.”

 

“Không phải mày rất có năng lực sao? Không phải mày có nhiều người quen à?”

 

Lâm Thu Linh lại không nhịn được nói: “Đi đi, giết chết đám người kia đi, g thì chuyện lần này coi như hòa nhau”

 

“Yên tâm, tôi sẽ xử lý việc này”

 

Diệp Phi nói thêm một câu: “Chậm nhất là ngày mai thì chuyện này sế được giải quyết.”

 

Ngay lúc này chợt “Ầm” một tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra, có mấy bác sĩ đi ra.

 

Đi đằng trước là Kim Ngưng Băng, trên mặt cô ta đầy vẻ mệt mỏi.

 

Lâm Thu Linh là người đầu tiên xông tới hỏi: “Viện trưởng Kim, tình trạng của con gái tôi như thế nào rồi?”

 

“Bệnh nhân không nguy hiểm tính mạng, nhưng tình hình cũng không được khả quan”

 

Kim Ngưng Băng nhìn thấy Diệp Phi thì hơi sững sờ, sau khi thấy anh gật đầu rồi mới mở miệng nói với Lâm Thu Linh: “Cô ấy bị thương ở mười ba mô mềm, đầu cũng bị đánh nghiêm trọng, hai tay bị dây thừng siết rách da”

 

“Chỗ bị thương nặng nhất là phần bụng bị người ta đạp một cước, không chỉ gãy mất một cây xương sườn mà còn bị thương cả nội tạng”

 

Một cú của người da đen kia vô cùng bá đạo.

 

“Hiện tại tôi chỉ có thể giúp cô ấy ổn định vết thương, cụ thể lúc nào tỉnh lại cần quan sát mới biết được”

 

“Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển cô ấy vào khu nội trú, mọi người cử người đi làm thủ tục đi”

 

Kim Ngưng Băng an ủi đám người Đường Tam Quốc: “Mọi người cũng đừng lo lắng quá, tôi sẽ sắp xếp y tá theo dõi tình trạng của cô ấy…” Đám người Đường Tam Quốc nghe vậy luôn miệng nói cảm ơn: “Cảm ơn Viện trưởng Kim, cảm ơn Viện trưởng Kim”

 

“Nếu như mọi người muốn an toàn hơn thì có thể để Diệp Phi hỗ trợ xem chừng”

 

Kim Ngưng Băng khẽ cười một tiếng với Diệp Phi: “Anh ấy là cao thủ Hạnh Lâm, có thể cứu sống cả người chết, cứu chữa cho cô Đường dễ như trở bàn tay”

 

Cô ta tuyệt đối có lòng tin với y thuật của Diệp Phi, trừ lần cô ta tận mắt nhìn thấy Diệp Phi cứu sống cho đám người Dương Diệu Đông ra thì còn có làn da bị bệnh của mình.

 

Diệp Phi bị bệnh tật giày vò nhiều năm, sau đó lại được anh dùng thuốc Đông y giải quyết khiến cô ta cảm thấy mình như vừa thay một lớp da mới.

 

Đường Kỳ Kỳ vội vàng lên tiếng: “Anh rể, anh xem cho chị một chút đi”

 

Đường Tam Quốc cũng gật đầu: “Diệp Phi, hay là mày…”

 

“Không cho phép đi.”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thu Linh trầm xuống, nhìn chăm chằm Diệp Phi hừ ra một tiếng: “Cao thủ Hạnh Lâm gì chứ, hoàn toàn là mèo mù vớ cá rán, tôi không tin cậu ta.”

 

“Giao Nhược Tuyết cho Viện trưởng Kim là được rồi, không cần thằng khốn này chen chân vào”

 

Bà ta hoàn toàn chống lại Diệp Phi như trước đây.

 

“Được, vậy phiền Viện trưởng Kim phải hao lòng tốn sức rồi, tình trạng của Nhược Tuyết có xảy ra chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi.”

 

Diệp Phi cũng không kiên trì cứu chữa cho Đường Nhược Tuyết, từ trong miệng Kim Ngưng Băng có thể biết bệnh tình Đường Nhược Tuyết còn có thể khống chế, nên anh không vội cứu chữa ngay Sau đó anh cũng không ở lại chăm sóc nữa, anh nói mấy câu tán gâu với Đường Kỳ Kỳ thì đi khỏi bệnh viện.

 

Đường Kỳ Kỳ đi theo Kim Ngưng Băng làm thủ tục nhập viện.

 

“Ông Đường, khi nãy đầu óc ông bị nước vào à, sao không giúp tôi đánh con sói mắt trắng kia một trận chứ?”

 

Nhìn thấy đám người tán đi, Lâm Thu Linh nhìn Đường Nhược Tuyết từ ô cửa sổ, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng Đường Tam Quốc.

 

Đường Tam Quốc nhàn nhạt mở miệng: “Đánh Diệp Phi làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.