Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 458:




Chương 458:

 

Bác gái kéo ông chồng đang bộc lộ ra khí thế hung hăng kia của mình lại, khuyên bảo: “Người ta không có cái gì cả, nói nhiều mấy câu cho miệng đỡ nghiền rồi thì thôi để cho người ta đi đi, chẳng lẽ cậu ta ra vẻ mấy câu thì có thể đổi ra được một căn nhà hay sao?”

 

“Không ăn bám, nhưng mà vấn đề là phải có vật chủ rồi thì mới có thể bám được”

 

“Cô Lâm, cô mau tới đây một chút đi.”

 

Sau khi nói xong, bác gái giơ ngón tay lên, ngoắc ngoắc một cô nhân viên bán hàng của Lưu Hải lại: “Mới vừa rồi chúng tôi nhìn trúng một căn có hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích bảy mươi tám mét vuông, là cái căn mười bốn tỷ kia đó”

 

“Trả một lần, mua một căn”

 

Bà ta vô cùng sung sướng mà ném thẻ Ngân hàng cùng với thẻ căn cước ra.

 

Trả một lần?

 

Nữ nhân viên bán hàng vô cùng vui mừng mà nhận lấy hai tấm thẻ kia: “Được, bà Diệp, chúng tôi sẽ lập tức làm thủ tục cho bà”

 

Rất nhanh, mấy người nhân viên bán hàng khác cũng xúm lại, lượn lờ loanh quanh một nhà mấy người Diệp Đại Quý, không ngừng nịnh nọt, lấy lòng, đồng thời cũng dùng ánh mắt miệt thị mà nhìn Thẩm Bích Cầm và Diệp Phi mấy lần.

 

Cùng là người trong một nhà, nhưng sao mà lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?

 

Xem ra cha mẹ không giỏi giang, thật sự là sẽ làm liên lụy đến con cái, tuyệt đối không thể gả cho gia đình như vậy được.

 

Đám người Diệp Đại Quý lúc này lại cũng đang vênh váo nghênh ngang, vừa hăng hái lại hăm hở.

 

Thẩm Bích Cầm có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường của mọi người, mặc dù cũng sớm đã nuôi dưỡng thành một loại thói quen, nhưng trong lòng bà vẫn rất khó chịu: “Diệp Phi, chúng ta về nhà đi thôi”

 

Khó chịu là vì cảm thấy áy náy với Diệp Phi.

 

“Mẹ, đừng khó chịu, mẹ không nợ con bất kỳ thứ gì cả, mẹ đã nuôi con lớn đến như này rồi, con rất biết ơn mẹ”

 

Diệp Phi năm chặt tay của mẹ mình: “Hơn nữa, con cũng đã trưởng thành, còn tốt nghiệp Đại học rồi, bây giờ là lúc con nên báo đáp lại công ơn của mẹ”

 

Trong lòng Thẩm Bích Cầm dội lên một trận ấm áp: “Diệp Phi…”

 

“Nói thì hay như hát vậy đấy, nhưng kết quả là một căn nhà thôi cũng không mua nổi”

 

Diệp Yến không nhìn tiếp được nữa, cô ta chỉ cảm thấy dáng vẻ liều chết chống đỡ của Diệp Phi rất buồn cười: “Có bản lĩnh thì mua cho mẹ của anh một căn đi”

 

Mấy nhân viên bán hàng không hẹn mà cùng che miệng cười khẽ, bán trà lạnh mà cũng có thể mua nhà, điều này cũng thật là vớ vẩn quá đi mất.

 

“Nhân viên bán hàng, cậu đấy, tới đây, tôi muốn căn biệt thự này”

 

Diệp Phi cũng không nhiều lời nói nhảm, chỉ ngón tay về phía một nhân viên bán hàng, nói: “Căn một trăm bảy mươi lăm tỷ kia, trả một lần”

 

Đồng thời, anh cũng lấy thẻ Ngân hàng và thẻ căn cước ra rồi ném qua.

 

Anh muốn để cho mẹ mình được lên mặt, lớn giọng trước đám người này.

 

Trả một lần, biệt thự?

 

Toàn bộ hiện trường trong nháy mắt rơi vào im lặng, khó lòng tin tưởng mà nhìn Diệp Phi.

 

Sau đó, từng người từng người một lại bày ra bộ dáng khinh thường, ai cũng cho rằng Diệp Phi chỉ đang cố làm ra vẻ mà thôi.

 

Người một nhà của nhà bác cả Diệp Đại Quý cũng khịt mũi xem thường, Diệp Phi có gốc rễ như thế nào, bọn họ còn không biết hay sao?

 

Ba trăm năm mươi triệu cũng không moi ra được, vậy thì lấy ở đâu ra một trăm bảy mươi lăm tỷ để mua biệt thự?

 

Bác gái quái gở nói: “Cô Lâm, cô có nhìn thấy hay không?

 

Ở Trung Hải này đúng là có nhiều nhân tài ẩn dật thật đấy nhỉ, bán trà lạnh thôi mà cũng có thể mua được biệt thự kìa”

 

Diệp Yến và mấy nữ nhân viên bán hàng cười duyên không dứt.

 

Không ai đi đến lấy thẻ của Diệp Phi, người nào cũng đều cho rằng đi chuyến này cũng chỉ là mất công, cho nên bọn họ đều lười phải lãng phí thời gian và công sức của chính mình để đi phục vụ cho những khách hàng “không có thực chất”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.