Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 448:




Chương 448:

 

Diệp Phi không phải họ Dương, cũng không phải họ Tống, bảo có một trăm tỷ đúng là truyện cười.

 

“Ồ, hóa ta là cậu Phi tài sản trăm tỷ, thất lễ thất lễ”

 

Người thanh niên tóc dài hất tóc, giả vờ hít sâu một hơn, sau đó đi lên năm tay Diệp Phi, kêu lên: “Tôi có mắt như mù, sau này mong cậu Diệp quan tâm nhiều hơn”

 

Mấy cô gái cành vàng lá ngọc kia được một trận cười vang, cảm thấy kẻ thất bại Diệp Phi này đúng là mất mặt.

 

Hùng Thiên Nam lại cười lạnh một tiếng: “Trương Huyền, thức thời một chút, đừng đắc tội cậu Phi, nếu không thì anh ta cầm một trăm tỷ đập chết cậu đấy”

 

“Hiểu rồi, hiểu r Người thanh niên tóc dài được gọi là Trương Huyền khom lưng cúi đầu: “Tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu Phi thật tốt”

 

Bộ dạng lo sợ của gã chọc cười mọi người, cũng khiến cho mấy cô gái xinh đẹp thêm khinh thường Diệp Phi.

 

“Cậu Phi, tài sản một trăm tỷ của cậu cũng xem như là tỷ phú ở Trung Hải rồi”

 

Hùng Thiên Nam xoay chiếc đồng hồ Rolex, lững thững bước lên nói: “Lần này tôi tới Trung Hải là muốn xây dựng một khu rừng thám hiểm ở núi Côn Lôn, cần huy động khoảng năm tỷ “Ban đầu tôi định tìm ngân hàng Bách Hoa để cấp vốn, nhưng nghe được cậu có tiền như vậy, đột nhiên tôi muốn cho cậu cơ hội”

 

“Dự án này, cậu có thể thu hồi vốn sau ba năm, trong vòng mười năm, chí ít cậu có thể thu được lợi nhuận hai mươi tỷ”

 

“Thế nào? Có cho tôi mượn năm tỷ không?”

 

Hùng Thiên Nam nghiêm túc nói chuyện làm ăn với Diệp Phi: “Tài sản của cậu có trăm tỷ, năm tỷ hoàn toàn không thấm vào đâu”

 

Mấy cô gái bưng rượu thấy thế càng cười không ngớt, rượu vang sánh ra ngoài, Hùng Thiên Nam đang muốn tát sưng mặt Diệp Phi đây mà.

 

“Anh rể, chúng ta đi về đi Đường Kỳ Kỳ rất tức giận, rất phẫn nộ, định kéo Diệp Phi rời đi.

 

Ai ngờ Diệp Phi lại giữ cô lại, hứng thú nói: “Đầu tư năm tỷ, hàng năm thu về gần hai tỷ rưỡi, lợi nhuận rất lớn”

 

“Anh cho tôi một bản kế hoạch kinh doanh, nếu như dự án thực sự có thể triển khai, tôi sẽ cân nhắc việc đầu tư năm tỷ cho anh”

 

Tuy răng Hùng Thiên Nam là tên khốn, nhưng miễn là dự án có thể kiếm tiền, Diệp Phi không ngại kiếm một phen.

 

“Bản kế hoạch kinh doanh? Đầu tư năm tỷ?”

 

Mọi người ở đây hoàn toàn không kiềm chế được, cười đến nghiêng ngả, ánh mắt nhìn Diệp Phi giống như nhìn thằng ngốc.

 

Hùng Thiên Nam người ta trêu chọc anh, anh không chỉ không biết mình biết ta, còn đòi bản kế hoạch kinh doanh, cứ như có thể xuất ra năm mươi tỷ thật vậy.

 

Đúng là cực phẩm nhân gian.

 

Khuôn mặt Đường Kỳ Kỳ đỏ bừng, kéo Diệp Phi ra, nói: “Anh rể, chúng ta quay về đi, xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho anh…”

 

“Cảm ơn cậu Phi nhé, ngay mai tôi sẽ giao cho cậu bản kế hoạch kinh doanh”

 

“Lát nữa cậu để lại địa chỉ đi, đến lúc đó tôi sẽ đích thân mang lễ đến hậu tạ”

 

Hùng Thiên Nam cũng không kiêng nể gì, cười ha ha. Sau đó hắn quay đầu nói với mọi người, hô lên: “Mọi người cùng qua đây, xem tỷ phú đứng đầu Trung Hải này”

 

“Tài sản trăm tỷ, còn có thể tiện tay chỉ ra năm tỷ, ngân hàng Bách Hoa còn chưa từng dư dả như anh ta”

 

“Sau này có dự án nào tốt, không có tiền thì có thể đến tìm thẳng cậu Phi, một trăm hay tám trăm triệu cũng không thành vấn đề, ba hay năm tỷ cũng được nữa”

 

“Cậu Phi muôn năm…” Hắn gào lên với đám bạn bè, giả vờ như tôn kính, muốn khiến Diệp Phi mất mặt nhiều hơn.

 

Không ít cô gái lắc đầu cười nhạt, đúng là cực phẩm con mẹ nó rồi.

 

“Tít” Lúc này, điện thoại di động của Diệp Phi vang lên một tiếng, giọng tổng đài vang lên.

 

“Vào ngày 12 tháng 8, tài khoản tiết kiệm có số cuối 9527 của bạn được Đỗ Thanh Đế chuyển vào một trăm tỷ, và số dư không kỳ hạn là một trăm linh tám tỷ..” Tiếng cười trong hội trường lập tức im bặt.

 

Bọn Hùng Thiên Nam và Trương Huyền đều đang nhìn Diệp Phi.

 

Trên mặt bọn họ là vẻ không thể tin nổi, dường như không nghĩ đến doanh thu một trăm ức của Diệp Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.