Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 437:




Chương 437:

 

Hổ Nựu trước nay làm trung tâm vũ trụ, được mọi người vây quanh, nên điều này làm cô ta hận Diệp Phi đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Nếu không phải do Dương Bảo Quốc vẫn cần Diệp Phi chữa bệnh, thì Hổ Nựu đã lao đến phòng khám Kim Chi Lâm đánh cho Diệp Phi một trận nhớ đời, sau đó bắt anh làm anh trai của cô.

 

Hôm nay cô lại gặp Diệp Phi ở đây, nhìn thấy bộ dạng chẳng ừ hả gì cả của anh, Hổ Nựu liền nhớ ra thù mới hận cũ.

 

Nhìn thấy bộ dạng hung tợn của Hổ Nựu, Diệp Phi vội vàng tránh đi ánh mắt đầy sát khí của cô ta, không dám mở miệng nói nữa.

 

“Xem không hiểu cũng đừng thở dài như vậy”.

 

Thấy Diệp Phi không lên tiếng, Hổ Nựu lại hừ một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường: “Tôi ghét nhất là loại người hay đi lấy lòng người khác”.

 

Cô ta có xuất thân hiển hách, những người lui tới đều có xuất thân quyền quý, nhưng Diệp phi cũng không nể mặt, tự nhiên không chút khách khí.

 

“Quyền này, cô luyện sai rồi”.

 

Diệp Phi lạnh lùng nói: “Chân của cô, cũng sẽ sớm bị phế giống như hội trưởng Hoàng…”

 

Bị phế?

 

Nghe được câu nói của Diệp Phi, Hổ Nựu tức giận đến tím mặt: “Đồ khốn nạn, anh dám nguyền rủa tôi và ông nội, tôi phế anh trước”.

 

Nói xong lúc sau, cô ta bước lên một bước, đứng cách trước mặt Diệp Phi một khoảng.

 

Đấm một phát.

 

Hoàng Phi Hổ thấy thế hét lên: “Hổ Nựu, không được đánh người”

 

Hoàng Huyền Vũ cũng hô lên một câu: “Diệp Phi được đích thân hội trưởng mời đết Hổ Nựu nghe vậy thu lại hai phần lực, nhưng nắm tay vẫn như cũ hướng về phía Diệp Phi.

 

Tên nhóc này thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, còn khua tay múa chân, cô ta bằng bất cứ giá nào cũng phải dạy cho anh một bài học.

 

Nắm đấm của cô rất nhanh lại rất mạnh mẽ, nhưng còn chưa đánh trúng Diệp Phi, cô ta đã dừng lại mọi động tác.

 

Cổ họng của Hổ Nựu có một chút màu xanh lục bảo, đó chính là thanh tre mà cô ta vừa chặt đứt bằng một cú đấm.

 

Không dài, cũng không sắc bén, nhưng lại có một luồng khí nguy hiểm, nó đặt ở ngay cổ họng cô.

 

Trước mặt chính là Diệp Phi đang đứng điềm đạm, tươi cười.

 

Trận chiến còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

 

Mọi người đều im lặng.

 

Nhanh! Quá nhanh! Thực sự quá nhanh! Nhanh đến mức cả Hoàng Huyền Vũ và mọi người đều không thấy rõ, không ngờ mọi chuyện lại phát sinh như vậy.

 

Chỉ có Hoàng Phi Hổ nắm bắt được động tác của Diệp Phi.

 

“Tôi nhận thua”.

 

Diệp Phi cười lạnh lùng, thu hồi nữa càng trúc lại.

 

Vừa mới bỏ xuống.

 

Hổ Nựu ho không dứt, thân thể mềm mại rung lên, cả người dần dần lùi về phía sau, giống như xe lửa bị đẩy.

 

Cô kinh ngạc, không ngờ đến Diệp Phi lại lợi hại như vậy, sau đó càng thêm tức giận.

 

“Đồ khốn…” Hổ Nựu hét lên, chân trầm xuống đất, chuẩn bị vung tay.

 

“Hổ Nựu, dừng tay!”

 

Hoàng Phi Hổ mắng một tiếng: “Không được vô lễ”.

 

Ông ta ngăn Hổ Nựu đang muốn xông lên đối đầu với Diệp Phi lần thứ hai, lúc nảy khi ông đấu khí với Diệp Phi cộng thêm anh vừa rồi ra tay ông ta đã biết được anh là một cao thủ.

 

“Cậu ấy không có ác ý gì với con đâu”.

 

“Nếu cậu ấy muốn làm con bị thương, vừa rồi đã đâm vào cổ họng con rồi, con còn có cơ hội ra tay lần thứ hai sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.