Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 432:




Chương 432:

 

“Nhà họ Uông đứng ra hòa giải vào lúc này, nhìn thì dường như là vì lợi ích của tất cả mọi người ở Trung Hải, nhưng thực tế họ đang nghênh ngang giải vây cho Quá Giang Long và cho hẳn một cơ hội để trở lại”.

 

Diệp Phi hơi hơi nheo mắt lại: “Nhà họ Uông này quá thiên vị rồi!”

 

“Cậu thật sáng suốt”.

 

Tống Hồng Nhan cười duyên, nửa người gần như mềm nhũn ngã vào vòng tay của Diệp Phi: “Bọn chị cũng có suy nghĩ như vậy. Họ cho rằng nếu tiếp tục phục kích Quá Giang Long mấy lần nữa, hắn sẽ dùng hết nhân lực hiện đang có.”

 

“Chỉ là nhà họ Uông lại đứng lên, nói rằng chúng ta không thể không nể mặt họ. Vốn dĩ ông Dương có thể chu toàn mọi việc, nhưng giờ ông cụ Dương đang bệnh nặng, không dám làm phiền”.

 

“Sau này nghĩ lại, thôi thì quyết chiến một trận luôn, dù sao chúng ta binh hùng tướng mạnh, không phải sợ Quá Giang Long”.

 

Cô tỏ ra rất tự tin: “Hơn nữa, một lần hành động có thể giết được mười tên cao thủ của Quá Giang Long, Quá Giang Long sẽ không bao giờ dám gây sóng gió nữa”

 

Diệp Phi hơi nheo mắt lại, lực lượng của Dương Bảo Quốc thật sự không nhỏ, có thể đối đầu với họ Uông, Diệp Phi đã nghĩ rằng bản thân anh thực sự đánh giá cao Dương Bảo Quốc, thật ra anh đã đánh giá thấp ông ta rồi.

 

Anh nhìn người phụ nữ trong tay mình: “Vậy rốt cuộc chị và mọi người quyết định quyết chiến với Quá Giang Long?”

 

Tống Hồng Nhan gật đầu: “Đã quyết định, một tuần sau, tại võ đài Thái Bình, sẽ quyết một trận sinh tử”.

 

“Cậu yên tâm, đó là chuyện liên quan đến vận mệnh của Trung Hải, ông Hàn và những người khác đều một lòng một dạ, vô số cao thủ đang gấp rút quay về Trung Hải”.

 

“Hoàng Phi Hổ cũng hứa sẽ đích thân đến canh giữ, khi cần thiết sẽ xông lên”.

 

“Ông ta là một cao thủ đạt đến huyền cảnh, và là người mạnh nhất ở Trung Hải, năm đó anh chỉ dùng một quyền đã đánh Quá Giang Long trọng thương và bắt hắn”.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hồng Nhan tỏa sáng rạng rỡ, cô vô cùng tự tin với trận đấu ở võ đài Thái Bình lần này.

 

Thấy cô tự tin như vậy, Diệp Phi cũng khẽ gật đầu, nhưng trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, mười năm báo thù, Quá Giang Long không thể lấy trứng chọi đá…

 

Gần như cùng lúc đó, Lâm Thu Linh trốn về biệt thự nhà họ Đường vừa dựa vào sô pha ăn dưa hấu ướp lạnh, vừa mắng Diệp Phi.

 

Sau khi chửi bới, muốn nhận được chồng ủng hộ, bà ta vòng vo một hồi lại phát hiện Đường Tam Quốc đang đứng trong phòng làm việc, hai tay chắp sau lưng đang xem xét một bảng vẽ quy hoạch.

 

Phía trên bảng vẽ quy hoạch, có thể thấy rõ được núi Vân Đỉnh.

 

“Đã không còn trẻ nữa, còn nhìn gì ở núi Vân Đỉnh”.

 

Lâm Thu Linh nhìn thấy liền tức giận không thể không trách: “Đừng nói ông bây giờ đã năm mươi tuổi, dù có trẻ lại thành ba mươi tuổi hay hai mươi tuổi cũng giống nhau không thể xây được”.

 

“Năm đó nhiều có nhiều tiền như vậy, thời cơ tốt như vậy nhưng cũng thất bại. Hiện tại thì càng không cần nghĩ nhiều, Đường Môn sẽ không cho phép ông xây”.

 

“Hơn nữa bà cụ cũng chưa bao giờ tin ở đó có long mạch, ông đừng làm tôi phải mơ mộng hão huyền nữa”.

 

“Có thời gian rảnh vậy chỉ bằng suy nghĩ xem làm sao giúp Nhược Tuyết gả vào một gia đình tốt, giúp chúng ta sớm về lại Đường Môn…” Bà ta tiếc rèn sắt không thành thép, nên mắng Đường Tam Quốc một chút, đang muốn bước lên xé bảng quy hoạch, điện thoại rung lên.

 

Bà vội vàng cầm điện thoại di động lên nghe máy, một lúc sau, Lâm Thu Linh mừng rỡ vô cùng: “Sao?”

 

“Cậu Uông vài ngày nữa sẽ đến Trung Hải?”

 

Việc gây rối với Lâm Thu Linh đối với Diệp Phi chỉ giống như một bản nhạc đệm thoáng qua, và chỉ trong nháy mắt bà †a gần như đã quên nó.

 

Không còn cách nào khác, vì hiện tại Diệp Phi bận tối mặt tối mày.

 

Anh phải chẩn bệnh cho bệnh nhân, theo dõi kỹ các thiết bị, dạy Dược Thắng Hàn phối thuốc, và dành thời gian để rèn luyện thân thủ cho Lưu Phú Quý.

 

Đầu tiên Diệp Phi kê cho Lưu Phú Quý một loại thuốc tắm để rèn luyện cơ thể, sau đó anh đem một bộ uy mãnh quyền pháp ra dạy cho anh ta.

 

Bộ quyền pháp này không có nhiều chiêu thức lắm, chỉ có ba chiêu.

 

Phá đá, rung núi, phá ba quân nhưng sức mạnh vô cùng kinh người.

 

Lưu Phú Quý vừa mới luyện đã rất thích, mỗi này sau khi lau quét sàn bệnh viện xong, anh ta liền trốn ở góc vườn sau nhà và luyện tập không ngừng.

 

Sau đó vài ngày, Lưu Phú Quý bước vào trạng thái, còn có linh khí nhàn nhạt, điều này khiến Diệp Phi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không cần theo dõi anh ta nhiều nữa, cũng để tránh làm anh ta phân tâm khi luyện tập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.