Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 430:




Chương 430:

 

“Diệp Phi, trước đây là lỗi của tôi, tôi không nên khinh thường anh, không nên nghỉ ngờ anh, lại càng không nên đứng bên phe của mẹ mà nhằm vào anh”.

 

“Trước đây là do não tôi bị úng nước nên tôi mới làm ra những hành động như vậy, tôi chân thành xin lỗi anh”.

 

“Tôi cũng muốn cảm ơn anh đã cứu tôi khỏi tôi thoát khỏi bàn tay của Mạnh Giang Nam và Triệu Đông Dương, nếu không cuộc sống của tôi sẽ bị hủy hoại”.

 

Cảm thấy bản thân mình đã quá kích động nên Đường Nhược Tuyên cố gắng kìm nén: “Diệp Phi, trước đây anh đã nói, tôi chưa bao giờ yêu anh…”

 

“Anh có thể cho tôi thêm một cơ hội để tôi thử yêu anh một lần nữa được không?”

 

“Tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn trước”.

 

Đường Nhược Tuyết nắm lấy tay Diệp Phi: “Lần này, trái tim của tôi sẽ không còn lạnh như băng nữa, nó sẽ là lửa nóng…” Diệp Phi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim lại theo từng chữ từng chữ mà cô nói nóng lên, sau đó lan đến toàn thân.

 

Anh rất bất ngờ trước lời nói của Đường Nhược Tuyết, hơn nữa cũng cảm thấy khiếp sợ thái độ trước nay chưa từng có của cô.

 

“Đường Nhược Tuyết, xin lỗi, Diệp Phi sẽ không bao giờ ở bên cạnh cô nữa”.

 

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ trong hành lang truyền đến, Tống Hồng Nhan nhân đồ đỏ nhanh chóng xuất hiện: “Bây giờ anh ấy đã là người đàn ông của tôi rồi, còn có giấy trắng mực đen rõ ràng, cô chết tâm đi”.

 

Nói xong, cô trực tiếp ném ra một bản hợp đồng, đó là bản thỏa thuận mà Diệp Phi nghĩ mãi không ra.

 

“Diệp Phi, nói cho tôi biết đây có phải là sự thật không?”

 

Đường Nhược Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng muốn anh lựa chọn.

 

Diệp Phi khẽ thở dài: “Chuyện này là thật…”

 

Đường Nhược Tuyết như bị sét đánh, cắn chặt môi, tay chân run rẩy: “Anh… anh thật sự ở cùng với cô ấy sao?”

 

“Đồ khốn nạn!”

 

Cô theo bản năng muốn tát cho Diệp Phi một bạt tay.

 

“Bộp!” Cái tát còn chưa chạm vào mặt Diệp Phi, cổ tay đã bị Tống Hồng Nhan nắm chặt.

 

“Cô Đường, Diệp Phi là người đàn ông của tôi, không phải chó hay mèo để cô muốn đánh thì đánh”.

 

Tống Hồng Nhan nói: “Lúc trước ở nhà họ Đường cô đối xử với anh ấy như thế nào, chà đạp sỉ nhục anh ấy như thế nào…nhưng nó cũng chỉ là chuyện quá khứ nên tôi sẽ không nhắc tới”.

 

“Nhưng từ nay về sau, tôi sẽ không để cô và nhà Đường bắt nạt anh ấy nữa…”

 

“Cô cũng đừng mở miệng ra nói đoạt với không đoạt, cô và Diệp Phi đã ly hôn rồi, người phụ nữ nào cũng có quyền theo đuổi anh ấy”.

 

Tống Hồng Nhan nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết: “Hơn nữa Diệp Phi là một người đàn ông tốt như vậy, cô không biết quý trọng giờ còn không cho người phụ nữ khác quý trọng sao?”

 

“Đường Nhược Tuyết, làm người không nên quá ích kỷ và hống hách, không phải cả thế giới này đều quay quanh cô”.

 

Đúng vậy, chính mình từ bỏ thì lấy tư cách gì để giận dỗi đây?

 

Đường Nhược Tuyết cười buồn, rút tay về, lảo đảo đi về phía cửa, mất hồn, trên mặt không nhìn ra được chút tức giận… Diệp Phi không có đuổi theo cô.

 

Một khi đã có vết nứt xảy ra thì cho dù có thích nó như thế nào, thì cũng không thể nào quay lại…

 

“Vợ cũ bị chị đuổi đi rồi trong lòng có phải rất khó chịu không?”

 

Sau khi Đường Nhược Tuyết biến mất, Tống Hồng Nhan nhìn Diệp Phi cười đùa: “Cậu có muốn chị giúp cậu đem cô ấy về không?”

 

Cô chẳng qua là nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Diệp Phi vẫn có thể bắt được sự căng thẳng và chút hoang mang lo sợ trong cô.

 

Anh nhẹ giọng: “Có một số việc khi đã xảy ra rất khó để làm nó quay lại vạch đích”.

 

Tống Hồng Nhan kéo lấy tay của Diệp Phi: “Rất khó để quay lại, không có nghĩa là không thể quay lại. Có thể một ngày nào đó cảm thấy đúng, liền muốn quay trở lại”.

 

Cô không muốn nhắc đến chuyện của Đường Nhược Tuyết, nó sẽ khiến cô kích động, nhưng thực tế là quá khó để quên đi được quá khứ, vì vậy nhiều lúc cô chỉ còn cách là đối mặt với nó.

 

Mặc dù việc đối mặt với nó khiến cô rất khó chịu.

 

“Chị nghĩ nhiều quá rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.