Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 427:




Chương 427:

 

Nghe tin con bé đã chết, gia đình người đàn ông trung niên lại náo loạn.

 

“Nếu bà còn nói nữa, tôi sẽ thả bọn họ ra”.

 

Diệp Phi liếc nhìn Lâm Thu Linh: “Bà có tin hay không họ sẽ đánh chết bà ngay lập tức?”

 

Đường Nhược Tuyết vội vàng giữ chặt Lâm Thu Linh: “Mẹ, đừng nói nữa, để Diệp Phi điều trị đi”

 

Đường Tam Quốc và người nhà họ Đường đều ra hiệu cho Lâm Thu Linh đừng nói nhiều nữa.

 

Lúc này Lâm Thu Linh mới câm miệng, nhưng trong đôi mắt vẫn tràn đầy vẻ không tin.

 

Người đàn ông trung niên khôi phục lại lý trí, nhìn chằm chằm thứ trong tay Diệp Phi quát lớn: “Anh định làm gì?”

 

Đường Tam Quốc và những người khác phát hiện ra rằng Diệp Phi đang cầm một con rắn trong tay.

 

Dài nửa thước, toàn thân màu xanh lam, trong suốt, nhãn bóng như ngọc, nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén, răng nanh của nó cũng vô cùng sắc bén.

 

“Con gái anh bị rắn lục căn, đã quá muộn để giải độc, bây giờ cũng chỉ có thể tìm thuốc giải từ trên người con rắn độc này thôi”.

 

Diệp Phi tung ra một câu: “Đừng lo lắng, bệnh nhân sẽ không sao”.

 

Sau đó, anh nhanh chóng lấy ra một cái chén thủy tinh, sau đó dùng kim bạc đâm xuyên qua đuôi rắn lục. Chẳng mấy chốc, anh đã nhỏ một chén máu rắn.

 

“Thật hoang đường, thật hoang đường, tôi chưa bao giờ thấy qua chuyện bị rắn cắn lại đi sử dụng máu rắn để giải độc”.

 

Lâm Thu Linh vẫn nhìn Diệp Phi không vừa mắt: “Diệp Phi, mày đừng có lấy lòng mọi người, mày không cứu được đâu”.

 

Đường Tam Quốc cũng lắc đầu, cảm thấy Diệp Phi đang làm loạn.

 

Đường Nhược Tuyết vẫn mím chặt môi, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Diệp Phi.

 

“Ngu ngốc!”

 

“Rắn lục có một lượng lớn nọc độc ở đầu, phần đuôi là máu lành, phân chia rõ ràng, nếu dùng máu ở đầu sẽ làm chết người, người Lĩnh Nam gọi là lam dược”.

 

“Phương pháp hóa giải: dùng đuôi rắn sẽ lành.

 

Diệp Phi không khách khí ngừng đã kích Lâm Thu Linh: “Bà có hiểu ý nghĩa của nó không?”

 

“Đầu của rắn lục rất độc, nhưng đuôi là thuốc giải độc.

 

Nếu bị rắn lục căn, bà có thể dùng máu ở phần đuôi để giải độc”.

 

Diệp Phi chế nhạo, đọc một chuỗi văn tự cổ cho biết nguồn gốc của con rắn lục, sau đó cho cô bé uống máu rắn.

 

Bị Diệp Phi làm nhục ở nơi công cộng như vậy, vẻ mặt của Lâm Thu Linh vô cùng khó coi, sau đó bà ta hét lên với người nhà bệnh nhân: “Tôi nói cho anh biết, vừa rồi tim của đứa trẻ vẫn còn đập, nếu con bé bị ngộ độc máu chết thì đó trách nhiệm là của nó!”

 

Bà ta đẩy hết trách nhiệm ra ngoài.

 

Hàn Kiến Phong liên tục phụ họa: “Đúng, đúng, không liên quan gì đến chúng tôi cả, vừa rồi có thể đưa ta đến bệnh viện điều trị”.

 

Đường Nhược Tuyết không nhịn được hét lên: “Mẹ, mẹ giữ lại chút mặt mũi có được không?”

 

Trong nháy mắt, hiện trường lặng ngắt như tờ.

 

“Ngày chó chết gì vậy, tại sao bà già này không biết xấu hổ như vậy?”

 

“Nếu như không phải bà hô to rằng bà có thể chữa trị, hơn nữa còn khẳng định con bé bị rằn năm bước cắn, thì đứa nhỏ này sẽ bị như vậy sao”.

 

“Người đàn bà tự cho mình là đúng, tại sao người chết không phải là bà chứ!”

 

“Bản thân không cứu được, bác sĩ Diệp lên thay, bà còn nhân cơ hội trốn tránh trách nhiệm?”

 

Tất cả mọi người đều bị Lâm Thu Linh chọc tức, họ đều trừng mắt nhìn bà ta, nếu không nể mặt của Diệp Phi, họ đã đi tới đánh bà ta tơi tả rồi.

 

Lâm Thu Linh sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng con gái.

 

Gia đình của Nha Nha cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, hy vọng một phép màu.

 

“Qcọc:z Gần như ngay sau khi máu rắn uống vào, thân thể cô gái nhỏ đột nhiên run lên, giống như sợ hãi vô cùng, hai ngụm máu nữa chảy ra.

 

Điều này khiến gia đình người đàn ông trung niên sợ hãi, tuyệt vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.