Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 425:




Chương 425:

 

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của cô bé đã dần bớt đen hơn, môi cũng cõ huyết sắc trở lại, tình trạng của cô bé có vẻ khá lên.

 

Người đàn ông trung niên và nhiều bệnh nhân khác đã võ tay, tán thưởng Lâm Thu Linh.

 

Diệp Phi cau mày, nhìn chằm chằm bộ ngực đang không ngừng nhấp nhô của cô bé.

 

Anh cảm thấy có gì đó không ổn, anh đưa tay bắt mạch cho cô gái nhỏ, sắc mặt biến sắc.

 

“Anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại chạm vào con gái tôi?”

 

Người đàn ông trung niên hất tay Diệp Phi ra, quát: “Anh đừng có mà gây sự nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho anh”.

 

Sau đó anh ta lại nhìn Lâm Thu Linh: “Bà Diệp, sao con gái tôi còn chưa tỉnh dậy?”

 

“Đừng có gấp vừa mới tiêm vào thôi, sẽ không có tác dụng ngay được, ít nhất phải đợi mười phút!”

 

Lâm Thu Linh tự tin liếc nhìn thời gian: “Nếu 10 phút sau vẫn không có tác dụng thì chỉ cần tiêm thêm một ống nữa là đủ!”

 

“Diệp Phi, nếu tao cứu được đứa nhỏ, mày hãy ngoan ngoãn giao Đường Kỳ…”

 

Diệp Phi trầm mặc không nói, nhìn khuôn mặt càng ngày càng đỏ bừng của cô bé, anh xoay người lao ra khỏi sảnh y tế, đi thẳng vào toilet công viên…

 

“Nhìn xem, chắc là chột dạ đó? Sợ rồi à?”

 

Lâm Thu Linh nhìn Diệp Phi cười đắc ý: “So y thuật với tôi, còn không phải là sẽ không hù chết mày à”.

 

Hàn Kiếm Phong và Đường Tam Quốc ủng hộ.

 

“Cái gì.”

 

Trước khi nói xong, cô bé co giật, tay chân run rẩy rồi phun ra một ngụm máu…

 

Cả khuôn mặt hoàn toàn đen thui.

 

Tình hình ngàn cân treo sợi tóc.

 

Ngay lập tức Lâm Thu Linh trợn tròn mải…

 

Lâm Thu Linh và người đàn ông trung niên hoảng sợ.

 

Bé gái vốn đã khá hơn bỗng nhiên mũi miệng lại phun máu, mặt mũi đen thui, tay chân không kiềm chế được mà run bần bật.

 

Trông giống như uống rượu độc mà chết trong phim truyền hình.

 

Những người xem thấy đều lùi lại đẳng sau mấy bước, họ lo lắng có thể bị nhiễm máu độc hoặc bị bé gái xông ra cắn xé lên trưởng Lâm, bà mau xem xem, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

 

Người đàn ông trung niên vừa nắm lấy tay con gái mình, lo lắng hét lên với Lâm Thu Linh: “Tại sao lại biến thành như vậy?”

 

Rõ ràng vừa nấy còn tốt lắm, tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện?

 

“Hi hi, ha ha…” Đúng lúc này, vài người xông vào phòng khám, mẹ và ông bà ngoại của cô bé cũng đi tới.

 

Nhìn thấy con gái bị như thế này, mẹ bé bỗng khóc thét, ông bà ngoại cũng lau nước mắt khiến cả phòng khám càng thêm căng thẳng.

 

Người đàn ông trung niên quay mặt về phía Lâm Thu Linh hô lên: “Viện trưởng Lâm, bà mau cứu con gái tôi đi”.

 

Sắc mặt của Lâm Thu Linh tái nhợt, tay chân run rẩy, trong lòng hoảng hốt.

 

Vừa nhìn đã biết rõ ràng là họ đã dùng sai huyết thanh rồi.

 

Hơn nữa theo tình huống của bệnh nhân mà phán đoán thì độc tính của rắn đã bị thay đổi, nhiều khả năng sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.

 

Bây giờ bà ta hối hận thì đã muộn, nếu biết trước sẽ như thế này thì bà ta đã không vì muốn lên mặt với Diệp Phi mà làm ra sự việc này hoặc là sẽ đưa người bệnh đến bệnh viện, vậy sẽ không xảy ra chuyện đáng tiếc như thế này rồi.

 

“Ộc..” Đúng lúc này, cô bé lại há to miệng, hai ngụm máu lại trào ra.

 

Máu có màu đỏ tươi đáng sợ.

 

Thân thể cô bé đã không còn co giật dữ dội nữa mà thay vào đó là hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, lông ngực kịch liệt lên xuống, có vẻ như là đang bị khó thở.

 

“Viện trưởng Lâm, xin hãy cứu con gái t Nhìn thấy sắc mặt con gái ngày càng tái nhợt, người mẹ sợ hãi ngã quy xuống đất.

 

Sắc mặt Lâm Thu Linh càng thêm khó coi, cố gắng kiên trì ép tim cho cô bé.

 

Nhưng điều đó cũng không có tác dụng gì cả, đôi mắt của đứa trẻ nhắm nghiền, làn da chuyển sang màu xanh lam, không còn cử động được, dường như mất đi sức sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.