Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 404:




“Nhược Tuyết là vợ của Diệp Phi. Chồng cứu vợ là chuyện đương nhiên, tôi còn chưa trách hắn ta vì chưa bảo vệ được con gái mình, tại sao lại phải xin lỗi chứ?”

 

“Dựa vào cái gì chứ?”

 

Dù biết mình sai nhưng bà ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước Diệp Phi.

 

Đường Kỳ Kỳ tức giận mà cười: “Mẹ, anh chị đã ly hôn rồi, đã không còn liên quan với nhau trên pháp lý nữa, Diệp Phi cứu chị gái không phải là vì bổn phận, mà là vì tình cảm, chẳng lẽ mẹ không hiểu sao?”

 

Lâm Thu Linh gầm gừ: “Bất kể Diệp Phi có ly hôn với chị gái con hay không, cậu ta cũng phải có nghĩa vụ giải cứu người phụ nữ của mình”

 

“Chính mắt nhìn thấy người phụ nữ của mình chịu đau khổ, còn nói gì đến tình nghĩa vợ chồng, đó là súc sinh chứ không phải là người”

 

Hàn Kiếm Phong cùng những người khác gật đầu: “Đúng vậy, đây là Diệp Phi nên làm.”

 

“Không cảm ơn thì vẫn nên nói xin lỗi đúng không?”

 

Đường Kỳ Kỳ hận không thể tát mẹ cô một cái: “Mẹ đã đổ lỗi và đánh anh ấy. Dù sao mẹ cũng nên xin lỗi”

 

Đường Tam Quốc nói một cách không hài lòng: “Kỳ Kỳ, đủ rồi, bà ấy là mẹ của con, chú ý thái độ”

 

“Những lời con nói đều đúng, không có gì mà thái độ cả”

 

Đường Kỳ Kỳ không nể mặt bố mình: “Làm sai thì phải xin lỗi”

 

“Xin lỗi?”

 

Lâm Thu Linh nói một cách chính đáng: “Tình hình lúc đó đâu thể trách mẹ được”

 

“Trong phòng chỉ có hai người họ, một người đàn ông và một người phụ nữ quân áo xộc xệch. Chị gái con lại bị thương.

 

Diệp Phi không giải thích gì. Trong trường hợp đó đâu thể trách mẹ nghi ngờ cậu ta là người xấu được?”

 

“Hơn nữa, cậu ta đến cứu chị con muộn như vậy, đã khiến chị gái con chịu nhiều tổn thương, cậu ta vẫn xứng đáng với cái tát đấy”

 

“Còn nữa, nói gì thì nói, mẹ vẫn là mẹ vợ cũ của cậu ta, mẹ vợ tát con rể một cái thì có làm sao, chẳng lẽ không được tát?”

 

“Nhận lời xin lỗi này, cậu ta không sợ bị sét đánh sao?”

 

Đường Kỳ Kỳ hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Diệp Phi.

 

Người đàn ông này ở nhà họ Đường đã phải chịu biết bao tủi nhục.

 

Cô cảm thấy vừa buồn vừa khó chịu.

 

“Các người thật quá quắt, tôi sẽ không bao giờ trở lại nhà họ Đường nữa”

 

Đường Kỳ Kỳ hét lên một tiếng, sau đó lao ra khỏi cửa phòng.

 

Cô sẽ đi tìm Diệp Phi.

 

Chẳng mấy chốc, Đường Kỳ Kỳ đã nhìn thấy bóng dáng Diệp Phi ở bãi đậu xe, bóng dáng cao gầy của anh tỏ ra rất cô đơn.

 

“Anh rể, anh rể, thực xin lỗi…” Khi Diệp Phi vừa định lái chiếc Audi rời đi, Đường Kỳ Kỳ đã chạy tới từ phía sau, mặc kệ mọi thứ mà ôm lấy Diệp Phi.

 

“Là lỗi của em, em chỉ quan tâm đến việc cứu chị gái mà không bảo với bố mẹ rằng là anh gửi tin nhắn đến, khiến bọn họ hiểu lầm anh”

 

“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi”

 

“Em sai rồi, bố mẹ em cũng sai rồi. Em xin thay bọn họ nói lời xin lỗi với anh”

 

“Anh đừng tức giận…” Buồn bã, tự trách, đau đớn, hối hận…tất cả cảm xúc khó chịu tràn vào trong lòng Đường Kỳ Kỳ, cộng với sự kiêu ngạo của bố mẹ cô, khiến cô còn khó chịu hơn cả chết.

 

Cô khóc lóc ôm lấy Diệp Phi, không để anh rời khỏi cô.

 

Cô luôn cảm thấy rằng một khi cô buông tay, Diệp Phi sẽ không bao giờ quay lại, không chỉ chị cô không thể hàn gắn với anh, mà cô cũng không thể gặp lại anh nữa.

 

Khi xem đoạn video phát lại, Đường Kỳ Kỳ đã bị sốc một lúc, nếu có người đàn ông nào vì cô mà sẵn sàng làm vậy, dù ra sao thì cô cũng phải gả cho người đó.

 

Đáng tiếc, người đàn ông này là anh rể của chính cô, Đường Kỳ Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng dù thế nào thì cô cũng không muốn Diệp Phi rời khỏi thế giới của mình.

 

“Anh không trách em”

 

Diệp Phi dừng hành động kéo cửa xe lại, nhẹ nhàng tách ngón tay Đường Kỳ Kỳ ra, sau đó quay đầu cười với cô: “Em là em, bố mẹ em là bố mẹ em, anh sẽ không gộp chung em với bọn họ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.