Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 391:




“Cậu cũng không có rảnh rỗi”

 

Anh khẽ quay đầu về phía những chiếc xe phía sau: “Cậu nhanh chóng xử lý những viên đá quý này đi, gần ba mươi nghìn tỷ đấy, cầm trong tay cũng không phải chuyện tốt”

 

Đỗ Thanh Đế không phải là chuyên gia về đồ cổ, anh ta không biết nhiều về các con đường tiêu thụ, vì vậy Diệp Phi đã nhắc nhở anh ta bán ra càng sớm càng tốt, đỡ cho người ta quan tâm.

 

“Được, tôi đã hiểu rồi anh Diệp Phi”

 

Đỗ Thanh Đế cũng là một người khôn ngoan, anh ta biết là cầm trong tay số đá quý này rất bỏng tay, không nhanh còn bị Uông Văn Phi lấy lại, cho nên vui vẻ nói: “Vậy thì đợi khi nào tôi bán được số đá quý này, sẽ đến tìm anh Diệp Phi không say không về”

 

Diệp Phi khẽ gật đầu: “Được”

 

Tại ngã tư đường phía trước, Đỗ Thanh Đế phái một chiếc xe chở Diệp Phi đi về phòng khám Kim Chi Lâm, còn anh ta đi cùng hai chiếc xe chở đá quý đến chỗ ở của bố mình.

 

Hai mươi tư nghìn tỷ đấy, anh ta muốn ra oai với bố mình.

 

Diệp Phi không biết Đỗ Thanh Đế đang nghĩ gì, cũng không để ý nhiều đến số đá quý này, hai mươi tư nghìn tỷ là một con số kinh khủng, nhưng đối với Diệp Phi lúc này cũng không gây ra cái gì quan trọng cả.

 

Anh chỉ đang nghĩ làm sao để có thể làm cho bố mình tỉnh lại, việc sửa chữa lại phòng khám và Đường Kỳ Kỳ.

 

Chiếc xe nhanh chóng đã đến phòng khám Kim Chi Lâm, Diệp Phi ăn một chiếc bánh mì kẹp, sau đó thay Dược Thắng Hàng khám cho bệnh nhân, để người sau nghỉ ngơi ăn uống.

 

Anh vừa mới khám cho năm, sáu người bệnh, thì một đoàn xe ầm ï chạy đến đây.

 

“Rầm!”

 

Bảy hoặc tám chiếc xe thương mại dừng ở của phòng khám Kim Chi Lâm. Cửa xe được mở ra rầm một tiếng, và hàng chục người đàn ông và phụ nữ xuất hiện.

 

Mười mấy người đi trước đều ăn mặc lộng lẫy và trông rất kiêu ngạo, vây quanh một thanh niên mũi ưng.

 

Mấy chục người phía sau thì to cao lực lưỡng, có hai người trong đó to cao nhất, có thể cảm thấy cơ thể cứng rắn như thép.

 

Diệp Phi ngẩng đầu, khẽ cau mày, nhận ra thanh niên thủ lĩnh đi đầu.

 

Đúng là thanh niên bị tai nạn kia.

 

Anh có chút tò mò, người này không bị Mã Gia Thành trừng phạt rồi sao, mà bây giờ lại đến phòng khám của mình.

 

Thẩm Vân Phong liếc mắt nhìn, vứt hạt dưa đang cầm trên tay đi, cản người lại: “Xin lỗi, hôm nay số đã phát hết, ngày mai đi khám sớm được không?”

 

“Khám bệnh hả?”

 

Thanh niên nhếch mép chế nhạo: “Mẹ nó, mày mới bị bệnh đấy, cút đi cho tao, đừng có cản đường bố mày”

 

Vẻ mặt của Thẩm Vân Phong thay đổi, nhưng anh ta vẫn giữ nguyên phong thái của mình: “Không phải đi gặp bác sĩ, vậy các người đến đây làm gì? Gây chuyện à?”

 

“Làm gì cơ?”

 

Người thanh niên có chiếc mũi ưng chế nhạo, hất tóc nói: “Cách đây vài ngày trên đường vành đai ba, người của bọn mày đã đâm vào xe của tao, lại còn đánh tao mấy cái, tao đến đây để hỏi nó một chút là có biết chữ chết viết như thế nào không?”

 

Đâm xe sao?

 

Thẩm Vân Phong không hiểu.

 

Người thanh niên mũi ưng nhân cơ hội đẩy Thẩm Vân Phong ra, và dẫn tất cả người phía sau tiến vào phòng khám, mặc kệ sự tồn tại của những người khác, lập tức bao vây Diệp Phi.

 

Hắn cười lớn và bước tới: “Thăng nhóc, mày có nhận ra bố mày là ai không?”

 

“Mẹ nó, có phải mày đang cảm thấy có gì không ổn phải không?”

 

Trong mắt hàng chục người kia mang theo ánh mắt coi thường.

 

Mấy người mỹ nữ đi cùng khinh thường nhìn Diệp Phi, tưởng hôm nay giẫãm lên một đại gia nào đó, không ngờ lại chỉ là một bác sĩ nhỏ bé.

 

Theo suy nghĩ họ, không cần thanh niên mũi ưng ra tay, các cô gái này có thể dẫm chết Diệp Phi bằng một chiếc giày cao gót.

 

Khóe miệng Diệp Phi gợi lên một chút đùa giốn, tên khốn kiếp này thật đúng là không sống không chết, lại tìm tới phòng khám Kim Chi Lâm.

 

Thật sự rất càn rỡ.

 

“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.