Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 380:




Chương 380:

 

Mắt các nhân viên nữ ở đây lập tức sáng rỡ hẳn lên, không ngờ ông chủ lớn công ty họ chẳng những trẻ tuổi mà còn tài giỏi.

 

Thẩm Yên cũng nhếch môi, có Đỗ Thanh Đế ở đây thì chắc chắn sau này công ty dược Bách Hoa sẽ càng phát triển thuận lợi hơn.

 

“Điên rồi, điên hết rồi… Hồng Quân nhìn Diệp Phi, gã ta mất đi lý trí nói: “Tại sao? Mày là cái thá gì?”

 

“Bốp!” Thấy Hồng Quân vẫn cố rống họng lên hỏi, Đỗ Thanh Đế quay ngược lại đá rồi lại đạp gã ta như đạp rác khiến Hồng Quân kêu la thảm thiết.

 

“Thế mày là cái thá gì? Mày mà cũng dám đắc tội với anh Diệp Phi ư? Anh Diệp Phi sống lương thiện, không thích dồn mấy thứ tép riu như mày vào đường cùng nhưng Đỗ Thanh Đế tao thì thích lắm đấy. Mày có khó chịu gì với anh Diệp Phi thì cứ nói đi, Đỗ Thanh Đế tao chấp hết” Anh ta hận Hồng Quân không để đâu cho hết, nếu không có Hồng Quân đứng ra nói Diệp Phi là kẻ ở rể nhà vợ, vô dụng không ai bằng thì anh ta đã không chơi dại như thế.

 

Hồng Quân liên tục xua tay: “Không dám, tôi không dám”

 

Diệp Phi giơ tay lên: “Để ông ta cút đi”

 

“Cút!” Đỗ Thanh Đế đạp cho Hồng Quân thêm cái nữa: “Nhưng mày phải nhìn cho kỹ, nếu mày còn làm anh Diệp Phi ngứa mắt nữa thì tao khiến cả nhà mày mất mắt luôn rõ chưa”

 

Hồng Quân ôm bụng chạy vội đi như được ân xá.

 

Tưởng Đình Đình nhấc chân muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn dừng lại và đứng trong đám nhân viên.

 

Phụ nữ thông minh luôn phải lựa chọn thật lý trí… Diệp Phi không đuổi cô ta đi ngay thì chắc chắn cô ta vẫn còn cơ hội leo cao.

 

Sau khi đuổi Hồng Quân đi, Thẩm Yên bảo các quản lý cấp cao quay về tiếp tục công việc của mình còn cô ấy thì mời cả Diệp Phi và Đỗ Thanh Đế vào phòng họp.

 

Tưởng Đình Đình chủ động bưng trà rót nước, chăm chỉ chịu khó không ai bằng.

 

“Anh Diệp Phi, thằng chó Hồng Quân kia chưa chịu mở to mắt ra nhìn nữa thì anh cứ bảo với tôi, tôi chỉnh nó không chết thì thôi” Đỗ Thanh Đế còn chưa ngồi xuống đã đi tới chỗ Diệp Phi: “Tôi qua cũng vì nó nên tôi mới có mắt như mù xúc phạm anh Diệp Phi…

 

Diệp Phi cười nói: “Chuyện tối qua đã qua rồi thì thôi, đừng nhắc lại nữa. Còn những lời tôi nói với cậu, nếu cậu chịu nghe thì tốt cho cậu thôi. Nhưng sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu đánh đàn ông gạ gẫm phụ nữ nữa” Anh nói rất thoải mái nhưng nó lại chất chứa sự uy hiếp.

 

Diệp Phi không lo Đỗ Thanh Đế trở thành kẻ thù của mình nhưng anh ta muốn làm bạn thì Diệp Phi sẽ nể mặt Đỗ Thiên Hổ.

 

“Anh Diệp Phi cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thay đổi, trở thành một người hoàn khác khác” Đỗ Thanh Đế cười tươi rói rồi liên tục vẫy tay: “Mau lên, mau lên, mau mang qua tao chuẩn bị cho anh Diệp Phi đến đây”

 

Một đàn em của anh ta nhanh chóng lấy chiếc hộp đen tới mở ra, chiếc bình châu báu cổ lập tức đập vào mắt tất cả mọi người.

 

“Anh Diệp Phi, đây là bình châu báu cầu tài cầu lộc, là tác phẩm đời Minh. Tôi nghe bố nói anh chuẩn bị tiếp nhận công ty dược Bách Hoa nên đến phố đồ cổ mua một cái đến đây tặng” Đỗ Thanh Đế lo lắng xoa tay: “Cũng là chút tấm lòng để tỏ ý xin lỗi, mong anh Diệp Phi đừng chê”

 

Diệp Phi híp mắt lại, giơ tay cầm bình châu báu lên xem thử: “Bao nhiêu tiền?”

 

Hồng Quân cười thành tiếng: “Không đắt lắm đâu, không đắt, có mười triệu thôi”

 

“Mười triệu hả?” Diệp Phi giơ tay sờ sờ rồi cười khẽ: “Ông chủ này hét giá ghê đấy”

 

“Hét giá? Đây là hàng giả ư?” Đỗ Thanh Đế lập tức ngẩn ngơ: “Tôi với hiệu đồ cổ Uông Thị cũng khá thân thiết, làm ăn với nhau cũng nhiều và lần nào giá cả cũng phải căng hết mức có thể. Anh Diệp Phi, sao anh bảo là ông chủ hét giá thế?” Anh †a tò mò nhìn Diệp Phi: “Chẳng lẽ là hàng lởm?”

 

“Bốp!” Đỗ Thanh Đế chưa nói hết lời thì Diệp Phi đã đứng dậy đấm thẳng xuống. Sau tiếng vang ấy, bình châu báu vỡ tan thành từng mảnh. Nắm đấm mạnh mẽ đó khiến mọi người lại phải tròn mắt nhìn.

 

“Bộp!” Mảnh nhỏ rơi xuống.

 

Đó là một cặp xương khô mặc áo cưới đen, âm u máu chảy đầm đìa cực kì đáng sợ. Nó còn bốc lên một thứ mùi ghê tởm.

 

Đỗ Thanh Đế hít khí lạnh, cảm thấy xương sống mình lạnh toát.

 

Bình châu báu khảm cặp xương khô dính máu, dù là ai cũng thấy sợ hãi.

 

“Đây là thứ gì thế? Thẩm Yên bịt mũi lại theo bản năng: “Sao mùi nó tởm thế này?”

 

“Cặp xương này được ngâm trong dầu xác, trong thuyết siêu hình thì nó được gọi là quả phụ đen”

 

“Có cặp xương này trong đó thì bình châu báu sẽ biến thành thứ âm tà, thu hút vận rủi đến cho người sở hữu” Diệp Phi thản nhiên nói: “Đơn giản hơn thì mục tiêu của nó là khiến cho chủ làm ăn thất bát, tan nhà nát cửa”

 

Bọn Thẩm Yên ngơ ngác, thứ này đã phá hủy nhận thức về khoa học hiện đại trong lòng họ, mọi người quay sang Đỗ Thanh Đế theo phản xạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.