Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 376:




Chương 376:

 

“Đi đâu? Tôi không đi đâu được rồi đó.” Diệp Phi cười khẽ: “Tôi mà đi rồi mấy người ở đây đón ai bây giờ?”

 

Hồng Quân nao nao: “Là sao?

 

“Thằng ngu này, anh xem mình là ông chủ công ty tôi đấy hả?” Tưởng Đình Đình kịp phản ứng rồi nổi giận nói: “Buồn cười thật đấy, anh là cái thá gì? Anh tưởng tôi không biết chắc?”

 

“Chẳng những nực cười mà đầu óc còn bị úng nước nữa”

 

Hồng Quân vẫy tay gọi bảo vệ đến: “Lôi ra ngoài đi, lôi ra ngoài đi”

 

Chờ ông chủ đến đây rồi lại thấy chỗ này âm ỹ không ra thể thống gì thì tiêu rồi.

 

Gã ta không muốn đánh mất hình tượng của mình với sếp mới vì Diệp Phi.

 

Có rất nhiều nhân viên cộm cán trong công ty và quản lý cấp cao che miệng cười, ánh mắt đầy khinh thường.

 

Diệp Phi mặc hàng chợ, đạp xe đạp lại là ông chủ lớn?

 

Không phải là chuyện cười thôi đâu mà nó còn nhảm nhí nữa.

 

Khi bọn họ đang tỏ thái độ dè bỉu và khinh bỉ của mình thì.

 

“Rùm!” Đoàn xe dài thong thả chạy tới.

 

Dẫn đầu là chiếc Maserati đỏ rực như lửa, thân xe hình giọt nước lóa mắt tất cả mọi người.

 

Ai trong công ty Bách Hoa cũng biết đó là xe riêng của Thẩm Yên.

 

Tưởng Đình Đình duyên dáng lên tiếng: “Tới rồi, tới rồi, chắc chắn tổng giám đốc và Công Tôn Thiến đang đưa ông chủ tới đây”

 

Đám người kia cũng lên tiếng hùa theo, chỉ có chiếc xe đó mới thích hợp với thân phận chủ cả thôi.

 

“Cút đi nhanh lên” Hông Quân cảnh cáo Diệp Phi lần cuối cùng: “Giả mạo ông chủ công ty tao mà bị truy cứu trách nhiệm thì mày phải ngồi tù đó”

 

Gã ta ngăn cản hành động của bảo vệ để bên này không lùm xùm quá thu hút sự chú ý của ông chủ lớn rồi lại ảnh hưởng tới tâm trạng người ta.

 

Bấy giờ, cửa xe mở ra và hai người phụ nữ xinh đẹp còn hấp dẫn hơn xế hộp sang trọng bước xuống.

 

Một người cao dong dỏng với vòng eo nhỏ nhắn cùng với bộ quần thanh lịch tao nhã không chê vào đâu được càng làm tôn lên vẻ đẹp lóa mặt người nhìn.

 

Người còn lại mặc chiếc áo sơ mi trắng như tuyết cùng với váy đen công sở và tất chân đen lộ vẻ gợi cảm và dày dặn kinh nghiệm.

 

Họ chính là Thẩm Yên và Công Tôn Thiến.

 

Bọn họ xuất hiện khiến mắt tất cả mọi người sáng lên, dường như bóng râm dưới tán cây ngô đồng đều biến mất.

 

Hồng Quân và Tưởng Đình Đình chạy tới chào đón theo phản xạ: “Tổng giám đốc, thư ký Thiến…”

 

Công Tôn Thiến không nhìn tới đám người đó vì đang bận dáo dác nhìn xung quanh, sau đó cô ấy nhìn về phía Diệp Phi: “Anh Phi, xin lỗi anh bọn em đến trễ…”

 

Sau đó Thẩm Yên cũng bước tới ôm Diệp Phi: “Chào em nhé Phi”

 

Anh Phi?

 

Em Phi?

 

Cái quái gì thế này?

 

Nhân viên của Bách Hoa nghe như sét đánh ngang tai, ngạc nhiên nhìn sang Diệp Phi chẳng có tí thu hút nào. Bọn họ nghĩ nát đầu cũng không ngờ Thẩm Yên và Công Tôn Thiến lại tôn trọng người này như thế. Phải biết là Diệp Phi đạp xe đạp đến đây đấy, sao anh lại lọt vào mắt Thẩm Yên và Công Tôn Thiến được hay vậy?

 

Hồng Quân và Tưởng Đình Đình cũng ngu người, dường như họ không thể tin được Thẩm Yên lại biết Diệp Phi và não vẫn chưa kịp hoạt động để nghĩ xem thân phận anh là gì.

 

“Chào tổng giám đốc Yên và thư ký Thiến, buổi sáng tốt lành” Hồng Quân không thèm nhìn đến Diệp Phi, vội vàng tươi cười niềm nở chào hỏi Thẩm Yên và Công Tôn Thiến: “Ông chủ đang ở đâu thế? Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ chờ anh ấy đến kiểm tra thôi”

 

Lời ngắt ngang này làm ảnh hướng đến việc ngắm nhìn phong cảnh của Diệp Phi và nhắc nhở cho Thẩm Yên và Công Tôn Thiến biết họ vẫn còn công việc.

 

“Ông chủ ư?” Mặt Thẩm Yên lạnh tanh, sau đó lớn tiếng mắt bọn Hồng Quân: “Mắt mấy người là mắt chó hả? Ông chủ đã đứng đây từ đời nào rồi bộ mấy người không thấy ư?” Cô ấy đứng bên cạnh Diệp Phi: “Đây là em trai tôi tên Diệp Phi, là cổ đông lớn nhất và cũng là ông chủ của công ty được Bách Hoa”

 

“ƠI” Nghe thế, mấy chục người ở đây lập tức ngơ ngác, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.

 

Có mấy cô gái xinh đẹp còn bụm miệng lại để mình không hét thành tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.