Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 346:




Muốn làm gì? Khám bệnh thì xếp hàng đi?”

 

Cô gái trẻ tuổi dựng lên đôi mày liễu: “Nghe nói ở đây các người có huyết linh chỉ?”

 

Tôn Bất Phàm ngẩn ra, trả lời theo bản năng: “Không sai”

 

Cô gái trẻ tuổi lập tức tung một chưởng đẩy ngã Tôn Bất Phàm quát lên: “Có huyết linh chỉ còn hỏi phải làm sao? Mau lấy ra cho bố tôi uống…”

 

“Ê ê, sao lại vô cớ đẩy người thế hả?”

 

Tôn Bất Phàm lảo đảo một cái, suýt chút nữa liền té ngã trên đất, sau khi anh ổn định thân thể, tức giận nhìn về phía cô gái trẻ tuổi.

 

“Đẩy người thì thế nào? Còn lải nhải nữa tin tôi rút gân anh không”

 

Cô gái trẻ tuổi khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn không coi Tôn Bất Phàm ra gì: “Nhanh, lấy huyết linh chỉ ra, bố tôi bị thương phải dùng”

 

“Đây là thái độ nhờ vả người ta chữa bệnh của cô đấy à?”

 

Tôn Bất Phàm nổi giận: “Hơn nữa chúng tôi có huyết linh chi thì sao hả? Dựa vào cái gì phải cho cô?”

 

“Câm miệng!” Cô gái trẻ tuổi gương mặt đẹp lạnh lùng như sương lại cho Tôn Bất Phàm một chưởng, dùng sức rất mạnh khiến cho người trọng tâm không vững lập tức ngã xuống đất.

 

Diệp Phi ngừng tay châm cứu, nhìn về cô gái trẻ tuổi.

 

Tôn Bất Phàm cả giận nói: “Cô còn dám ra tay?”

 

Những bệnh nhân thấy vậy cũng bất bình thay, rối rít khiển trách cô gái trẻ tuổi: “Đúng vậy, đây là phòng khám, sao cô lại ngang ngược như vậy hả?”

 

“Cậu Tôn là cháu trai cụ Tôn thần y, cô đánh anh ấy có khác gì đánh vào mặt nhà họ Tôn không hả 2”

 

“Cụ Tôn mà giận lên, chỉ sợ toàn bộ Trung Hải này cũng không có ai dám khám bệnh cho cô đâu”

 

Tay nghề của Tôn Bất Phàm mặc dù không bằng Diệp Phi, nhưng hằng ngày đều nghiêm túc khám chữa bệnh, thái độ vui vẻ, cho nên bệnh nhân đều rất có cảm tình với anh.

 

Mấy người Chương Đại Cường đi tới, Diệp Phi vẫy tay ngăn bọn họ lại, không nên manh động.

 

“Lão già Tôn đó thì thế nào?”

 

Cô gái trẻ tuổi kiêu ngạo hừ một tiếng: “Đừng nói anh ta chỉ là cháu trai Tôn Thánh Thủ, cho dù là Tôn Thánh Thủ ở đây mà lải nhải nhiều chuyện, Hoàng Thiên Kiều tôi cũng đánh không thèm nể mặt”

 

Cái gì thần y hay không thần y, ở trong thế giới của cô, quả đấm mới là chân lý.

 

Mấy người đi theo cũng chỉ tay vào bệnh nhân quát: “Có bệnh khám bệnh, không bệnh thì cút đi, đừng có xen vào việc của người khác, ngay cả các người cũng cút đi hết cho tôi.”

 

“Chúng tôi là người của Vũ Minh Huyền Võ Quán, không phải những phế vật các người có thể trêu chọc vào.”

 

Bọn họ ai nấy đều không coi ai ra gì: “Không phục thì đứng ra đây so thử quả đấm một lần”“

 

Nghe thấy là người của Vũ Minh Huyền Võ Quán, những bệnh nhân đầu tiên là thất kinh, sau đó theo bản năng im lặng rõ ràng đều biết đối phương là loại tồn tại như thế nào.

 

Tức giận của Tôn Bất Phàm cũng giảm đi phân nửa.

 

Trong mắt Chương Đại Cường cũng có vẻ kiêng ky.

 

Bốn hội quán lớn Vũ Minh ở Trung Hải, tất cả đều do những kiện tướng đắc lực Hoàng Phi Hổ trấn giữ, ở đâu cũng đều ngang ngược hung bạo, thân thủ cao siêu, khiến cho không có bất cứ ai dám trêu chọc vào.

 

Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là, Hoàng Phi Hổ là người vô cùng bao che, bất kể người dưới đúng hay sai, ông ta cũng sẽ bất chấp tất cả, ra tay che chở.

 

Mà Hoàng Phi Hổ là tượng trưng cho tiêu chuẩn võ lực cao nhất của Trung Hải, cho nên không có mấy người dám đụng độ với người của Vũ Minh.

 

Không cẩn thận thì gãy tay gãy chân, thậm chí cả mạng cũng chẳng còn.

 

Chương Đại Cường còn tỉnh ý nhận ra, lão giả áo xám ngồi trên xe lăn, chính là cánh tay phải đắc lực của Hoàng Phi Hổ, Hoàng Huyền Vũ, cũng là quán trưởng của Huyền Vũ Hội Quán.

 

Anh nhớ Hoàng Huyền Vũ là một cao thủ lấy một chọi trăm, đệ tử dưới trướng cũng có không ít người chiến thắng k thi võ thuật hàng đầu Trung Hải, cho nên thật bất ông ta ngồi xe lăn.

 

Anh liền nhanh chóng nói cho Diệp Phi những gì mình biết.

 

“Hoàng Phi Hổ? Cũng thú vị đấy”

 

Diệp Phi khẽ gật đầu, kê xong đơn thuốc cho bệnh nhân trước mặt, sau đó kéo khăn giấy xoa tay một chút.

 

“Tôi nói lại lần nữa, lấy huyết linh chỉ ra đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.