Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 320:




“Phong Hoa, sao lại nói thế?”

 

Đường Tam Quốc quát một câu: “Đây là Quỷ Nhãn Đại Sư, người đứng đầu giới chơi đồ cổ, ông ấy nhìn đồ vật trước giờ chưa từng lầm”

 

Lòng dạ Tiêu Nhược Băng run lên: “Quỷ Nhãn Đại Sư, đây thực sự là ngọc Tướng Quân của Hàn Tín sao?”

 

Quỷ Nhãn Đại Sư không đáp lại, chỉ nhìn Diệp Phi nói: “Cậu trai trẻ, có thể cho ông già này xem một chút được không?”

 

Diệp Phi mỉm cười: “Mời đại sư tự nhiên”

 

Quỷ Nhãn Đại Sư xoa xoa hai bàn tay vào quần áo, sau đó mới run rẩy đón lấy.

 

Ông cụ ngắm nhìn rất cẩn thận, kỹ lưỡng, mỗi một mối nối, mỗi một hoa văn, mỗi một hình vẽ, ông ta đều ngắm nhìn rất nhiều lần.

 

Cuối cùng, ông thở dài một tiếng: “Đúng là ngọc Tướng Quân của Hàn Tín, đệ nhất tướng quân triều Hán”

 

Đường Phong Hoa ngây ngô hỏi: “Nó rất có giá trị đúng không?”

 

“Ngọc Tướng Quân của Hàn Tín, được làm ra từ bạch ngọc thời Hán, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm”

 

Trong mắt Quỷ Nhấn Đại Sư lóe lên một tia nóng rực: “Nó là của Lưu Bang ban cho Hàn Tín”

 

“Nghe nói nó không chỉ có thể phù hộ bình an, còn có thể chống lại âm mưu ám sát tà môn ngoại đạo, đây là ngọc quý hàng thật giá thật”

 

“Tôi cũng chỉ biết những điều này qua sách vở thôi, còn tưởng rằng đã thất lạc trong lúc binh hoang mã loạn rồi, không ngờ đến hôm nay lại được nhìn thấy tận mắt”

 

“Thật là vinh hạnh, quá sức vinh hạnh.”

 

Trên mặt ông già không giấu nổi hân hoan.

 

Nhìn thấy thái độ của Quỷ Nhãn, cha con Đường Tam Quốc cũng kích động không thôi, nhào về trước ngắm nghía viên ngọc.

 

Đường Phong Hoa run run hỏi: “Nó đáng giá bao nhiêu vậy!

 

“Bảo vật vô gi: Quỷ Nhãn Đại Sư nói chắc nịch: “Bất quá có một viên ngọc Tướng Quân của Lý Quảng, tháng tám năm ngoái đã bán được ba mươi triệu ở Cảng Thành”

 

Nếu như có thể, ông ta tình nguyện mua với giá một trăm triệu, nhưng Quỷ Nhãn Đại Sư cảm thấy nhắc tới tiền bạc là thất kính.

 

Nói về chất lượng, hoa văn, hình vẽ, tất cả đều cho thấy đây là bảo vật vô giá.

 

Ông ta cam lòng quỳ lạy trước nó.

 

“Ba mươi triệu?”

 

Nghe Quỷ Nhãn nói như vậy, cả cửa hàng đồ cổ Uông Thị triệt để bùng nổ.

 

Vô số nhà chơi đồ cổ, đầu tiên là ca ngợi ngọc Tướng Quân, sau đó bật ngón cái với Diệp Phi.

 

Đôi mắt thật tinh tường.

 

Đường Tam Quốc cũng suýt chút nữa ngã xuống tại chỗ, miệng cao hứng gọi con rể quý này con rể quý nọ, giống như Diệp Phi là do ông ta bồi dưỡng ra vậy.

 

Mọi người hết sức phấn khởi, duy chỉ có Tiêu Nhược Băng sắc mặt u ám, trong lòng hối hận đến muốn chết đi cho xong.

 

Năm triệu, so với viên ngọc Tướng Quân này, hoàn toàn không đáng nhắc tới, xem ý tứ của Quỷ Nhãn thì, ba chục triệu cũng chưa xứng giá.

 

Nghĩ đến ngọc Tướng Quân bị sểnh ra từ tay mình, Tiêu Nhược Băng khó chịu như bị dao đâm vào ngực.

 

Cô ta nhìn Diệp Phi đắc chí, hận không thể xông lên cướp nó về…

 

Bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ Uông Thị, còn chưa kịp ngồi vào xe, Đường Tam Quốc đã duỗõi tay ra kêu lên: “Diệp Phi, nhanh lên, mau đưa viên ngọc Tướng Quân cho.

 

tao: Viên ngọc trị giá bố chục triệu, còn là vật Hàn Tín từng đeo, Đường Tam Quốc cứ nghĩ đến là kích động không thôi.

 

Ông ta suy nghĩ hai ngày nữa làm một bữa cơm, gọi đám bạn già đến, khoe khoang cho đã một phen.

 

Hơn nữa ông ta tin rằng, danh tiếng mình có thể vang xa nhờ viên ngọc Tướng Quân này, không chừng còn có thể trở thành nhà giám định của tập đoàn Thiên Bảo nữa.

 

Đường Phong Hoa kéo kéo áo ông bố, nói giọng the thé quái gở: “Bố, cái này là của Diệp Phi mua mà, bố không thể cướp đi được…”

 

“Cái gì mà Diệp Phi mua?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.