Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 301:




Chương 301:

 

Diệp Phi nhẹ nói: “Bệnh nhân quả thực đã trúng độc, sinh khí của bà ấy đang tắt, lục phủ ngũ tạng cũng cạn kiệt, nhưng không phải bởi vì trúng độc”

 

“Không phải bởi vì trúng độc?”

 

Dược Thắng Hàn giật mình: “Lế nào là bệnh khác sao!

 

Nhưng xem bản báo cáo kiểm tra thì không có gì nghiêm trọng cả. “

 

Diệp Phi nhẹ nhàng thở dài, “Thiên Nhân Ngũ Suy”

 

Thiên Nhân Ngũ Suy!

 

Ngay sau khi bốn chữ này được nói ra, tất cả lập tức im lặng, biểu cảm của Dược Thắng Hàn và vài vị bác sĩ lão thành khác càng biến sắc.

 

“Bà ấy là do số mệnh đến rồi, vừa đúng lúc bị trúng độc”

 

“Vì vậy nhìn có vẻ là do độc tố muốn lấy mạng của bà ấy”

 

Diệp Phi chỉ điểm cho Dược Thắng Hàn: “Ông tưởng rằng lấy độc trị độc, đừng nói đến là cơ thể khó mà chống đỡ được, cho dù có thể cầm cự được, đơn thuần giải được độc cũng chẳng có ý nghĩa gì”

 

“Hiểu rồi, hiểu rồi, số mệnh là gốc, trúng độc là bên ngoài.”

 

Dược Thắng Hàn chợt nhận ra, không chút do dự, nói với Diệp Phi: “Tiên sinh tài năng xuất chúng, xin làm sư phụ của tôi!”

 

Cả căn phòng rơi vào sự im lặng tuyệt đối.

 

Đỗ Thanh Hổ và Tiền Thắng Hoả đều sững sờ trước cảnh tượng này.

 

Tình huống gì thế này!

 

Lúc trước Dược Thắng Hàn còn cố chấp hò hét xem thường Diệp Phi, nhưng trong nháy mắt ông ta không màng đến thân phận của mình kêu Diệp Phi là sư phụ, thật sự là không thể tưởng tượng được.

 

Đỗ Thanh Hổ hung hăng dụi mắt, nhìn Dược Thắng Hàn đang quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy đây có thể là ảo giác: “Lão Dược…” Dược Thắng Hàn hét lên với Đỗ Thanh Hổ: “Chữa, để cậu ấy chữa, để cậu ấy chữa!” “

 

Tuy rằng ông ấy không biết Diệp Phi dùng cách gì để trị bệnh, nhưng dù sao Thiên Nhân Ngũ Suy cũng là số mệnh tới rồi, cũng bó tay thôi, có là thần tiên cũng khó mà cứu được.

 

Nhưng Dược Thắng Hàn giờ phút này tuyệt đối tin tưởng Diệp Phi, Diệp Phi nói mặt trời ló dạng phía tây, có lẽ ông ta cũng sẽ lên tiếng phụ hoạ.

 

“Được!”

 

Đỗ Thanh Hổ cũng là một người dứt khoát: “Diệp lão đệ, cậu vất vả rồi”

 

“Chỉ cần cậu giữ được mạng của mẹ tôi, tôi sẽ nợ cậu một ân tình lớn, không, một cái mạng.”

 

Ông ấy là một người thô tục, nhưng cũng là một người đàn ông nhất ngôn cửa đỉnh, ông ấy sẽ chịu trách nhiệm cho từng lời mà mình nói ra.

 

Diệp Phi không nói những lời vô nghĩa, liền cầm lấy kim bạc.

 

Mặc dù Dược Thắng Hàn có lòng tin với Diệp Phi, nhưng nhiều người vẫn không đồng tình, cho rằng Diệp Phi còn trẻ tuổi không thể nào lợi hại như vậy được.

 

Rốt cuộc thì lão Dược cũng không có cách nào nữa rồi, Diệp Phi lấy đâu ra tự tin sẽ cứu sống bà ấy chứ!

 

Còn là tình trạng Thiên Nhân Ngũ Suy!

 

Tiền Thắng Hoả và Hoàng Chấn Đông sau khi hiểu được về Thiên Nhân Ngũ Suy, trên mặt cũng tỏ rõ sự lo lắng.

 

Đây không còn là cứu người thoát khỏi cửa từ, mà là nghịch thiên cải mệnh.

 

“Vèo…” Diệp Phi đưa kim bạc qua một lượt, hơi hơi nhắm mắt làm quen lại một chút với động tác châm kim.

 

Ngay sau đó, Diệp Phi mở mắt ra, toát ra ra hai tia hào quang, uy nghiêm vô cùng.

 

Trong mắt Dược Thắng Hàn và những người khác, Diệp Phi đột nhiên toát ra một khí thế to lớn, mang theo một sự điêu luyện vô cùng, tựa như đã trải qua năm thắng khổ luyện.

 

“Vèo vèo vèo-” Diệp Phi phất tay trong gió, hai tay bắt đầu thoa tác, ngân châm màu bạc vèo vèo hạ xuống, chính giữa huyệt vị.

 

Cây châm cuối cùng, Diệp Phi rút ra một cây châm bạc dài năm tấc, vẻ mặt căng thẳng đâm vào huyệt Thần Quyết, bên ngoài chỉ còn lại cán châm.

 

Điều này khiến nhiều người suýt nữa thì kinh ngạc hét lên thành tiếng.

 

Cây châm bạc năm tấc không hoàn toàn cắm vào huyệt Thần Quyết, đây căn bản là nối liền từ đầu đến cuối cơ thể, ngay cả Dược Thắng Hàn cũng không dám làm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.