Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 289:




Chương 289:

 

Lâm Thu Linh cảm xúc hoàn toàn bộc phát, mấy vạn một bát canh, bị Diệp Phi cứ thế mà đổ đi, quả thực như cắt từng miếng thịt.

 

Đường Tam Quốc cũng nhướng mày nhìn Diệp Phi, chuẩn bị cùng nhau tính một lượt nợ cũ nợ mới.

 

“Aaaa…” Lúc này, Đường Phong Hoa đang đắm chìm trong men rượu, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng ngã xuống đất, “Đau bụng quá, đau bụng quá…” Sau đó, Lâm Thu Linh và Đường Tam Quốc cũng thay đổi sắc mặt. Đau đớn cúi người xuống … Hàn Kiếm Phong, người uống nhiều nhất, ngã lăn ra đất.

 

Đường Nhược Tuyết hoảng hốt: “Bố, mẹ, chị, anh rể, mọi người làm sao vậy?”

 

“Thức ăn có độc rồi”

 

Diệp Phi ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ đã dự liệu trước, không hề có chút lo lắng:”Không chết được!”

 

“Thức ăn có độc?”

 

Đường Nhược Tuyết khi nghe được điều này, vô cùng hoảng sợ: “Mau gọi xe cấp cứu!”

 

“Đã quá muộn rồi”

 

Diệp Phi hơi hơi nheo mắt lại, sau đó liền đi lấy hộp thuốc ở trong nhà, từ trong đó lấy ra một hộp kim châm.

 

Đường Nhược Tuyết cầm lấy điện thoại, kêu to: “Diệp Phi, anh định làm gì?”

 

Diệp Phi ngồi xổm xuống: “Cứu người.”

 

Anh không có tình cảm với mấy người Đường Tam Quốc, nhưng anh không muốn họ chết trước mặt anh.

 

“Anh cũng không biết y thuật. Anh cứu ai chứ? Đừng mơ tưởng mình là bác sĩ”

 

Đường Nhược Tuyết vừa ngăn Diệp Phi vừa gọi xe cấp cứu: “Anh lên lầu đi, đừng làm loạn”

 

Diệp Phi mặc kệ, xoay người mở hộp kim, đồng thời lấy ra ba cây kim hai tấc cầm trong lòng bàn tay.

 

Lau và khử trùng bằng hành động cực kỳ khéo léo.

 

Sau đó hai tay chia ra.

 

Một trái và hai phải.

 

Anh cầm chiếc kim bạc và cắm nó vào người Đường Tam Quốc.

 

Trán, huyệt đạo, nhân trung Đường Tam Quốc khó khăn hét lên, “Đừng chạm vào tôi …

 

Người nhà có chuyện gì, ông ta sẽ không không bao giờ bỏ qua cho Diệp Phi.

 

“Phốc!”

 

Lúc này, lưng của Đường Tam Quốc như bị ai đó đấm thật mạnh, một tiếng phì phì, một dòng nước canh Linh Chỉ phun ra ngoài.

 

Diệp Phi cũng không thèm nhìn ông ta, xoay người đi giải độc cho Lâm Thu Lin, Hàn Kiếm Phong và Đường Phong Hoa.

 

Không bao lâu, ba người cũng nôn ra rất nhiều canh thuốc, sắc mặt cũng dần dần dịu đi.

 

Được cứu chữa kịp thời, bốn người nhà họ Đường đều không bị trúng độc sâu nên sau một lát nghỉ ngơi và uống thuốc, đám người Đường Tam Quốc đã hồi phục một nửa khí lực.

 

Chỉ là mọi người đều lộ ra vẻ xấu hổ, vừa nãy còn hét lên rằng Linh Chi không có vấn đề gì, quà của Triệu Đông Dương sẽ không phải là đồ giả, trong nháy mắt đã tự tát vào mặt mình.

 

Đường Tam Quốc vừa rồi bị Diệp Phi cứu một phen làm cho kinh ngạc, không chỉ kỹ thuật cực kỳ thành thạo, mà vẻ tự tin trên mặt cũng chưa từng thấy.

 

Diệp Phi thực sự học được y thuật từ Đại giảng đường Trung Y!

 

“Đông Dương này…” Lúc này, Lâm Thu Linh phá vỡ sự im lặng: “Chắc là bị lừa. Ông chủ lớn như vậy làm sao có thể mua linh chi giả tặng cho chúng ta”

 

Hàn Kiếm Phong và những người khác cũng gật đầu: “Có lẽ là bị người ta lừa rồi, Đông Dương cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, khó mà chú ý đến hết được.

 

Trong nháy mắt, Triệu Đông Dương trở thành nạn nhân, tiện thể công lao chuyện ở Caesars Palace,cũng bị Lâm Thu Linh quên hết sạch.

 

Diệp Phi cũng coi như biết được cùng là người nhưng khác mệnh sẽ như thế nào, nếu đổi lại là anh tặng đồ giả, có lẽ đã bị Lâm Thu Linh chôn sống rồi.

 

Tuy nhiên, anh không bận tâm về vấn đề này, khi tâm trạng của Lâm Thu Linh chuyển biến tốt hơn, anh nhẹ nhàng nói: “Mẹ, phòng khám Xuân Phong gần đây có sản xuất thuốc bổ máu không?”

 

Lâm Thu Linh ánh mắt nhất thời cảnh giác:” Cậu nghe được tin tức ở đâu?”

 

Đường Nhược Tuyết giật mình: “Mẹ, phòng khám của mẹ có bán thuốc bắc sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.