Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 276:




Chương 276:

 

Khuôn mặt xinh xắn của Nam Cung Lam trùng xuống: “Ai nói vậy?”

 

“Tôi, Dương Diệu Đông!”

 

“Có ý kiến gì không?”

 

Tôi, Dương Diệu Đông!

 

Khi nghe những lời này, Nam Cung Lam và những người khác vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một vài người đang vây quanh một chiếc xe lăn đi vào.

 

Trên xe lăn, ngôi một người đàn ông trung niên gây gò, sắc mặt tái nhợt.

 

Dương Diệu Đông!

 

Sở trưởng Dương!

 

Nam Cung Lam thấy thế đầu tiên là sửng sốt, bà ta cả người bị dọa cho gần như mất hồn mất vía, vội vàng chạy đến, hét lên: “Sở trưởng Dương…”

 

“Phập”

 

Dương Diệu Đông cho bà ta một bạt tai thấu tận trời: “Quỳ xuống nói chuyện…”

 

Nam Cung Xuân trong lòng đột nhiên căng thẳng, biết răng bản thân sợ là đã gây ra họa lớn, lập tức cũng không để ý đến ánh mắt của người xung quanh, bất chấp tất cả quỳ gối xuống.

 

Vài người đi theo cũng quỳ xuống bên cạnh, thở mạnh cũng không dám “Phập phập…

 

Dương Diệu Đông lại giáng xuống hai bạt tai, không chút khách khí lớn tiếng trách mắng: “Thân là một người có chức vị lớn trong chính phủ, không những không thi hành luật pháp một cách công bằng, mà còn ở nơi công cộng chèn ép nhân dân. “

 

“Đây là thái độ vì dân phục vụ sao!

 

Đây là bộ dạng của quan chức chăm lo cho dân sao? “

 

“Cô có biết, hành vi hiện tại của mình, sẽ làm cho trái tim của bao nhiêu bác sĩ và bệnh nhân sợ hãi như thế không?”

 

“Quỳ xuống, quỳ xuống cho tôi, đến khi nào quỳ tỉnh được rồi, thì khi đó hãng đứng dậy”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Lam nóng bừng, khóe miệng chảy máu, nhưng bà ta không dám phản bác một lời, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống.

 

Một chủ trưởng như bà ta, còn cách ba nghìn tám trăm dặm nữa mới với được tới Dương Diệu Đông, Dương Diệu Đông tuỳ tiện nói một câu, cũng có thể ép bà ta thịt nát xương tan Dương Diệu Đông không để ý đến bọn họ nữa, mà chậm rãi đi tới chỗ Diệp Phi, ánh mắt trở nên sắc bén, ôn nhu: “Diệp sư đệ, thực xin lỗi, ta quản giáo không nghiêm, khiến cậu gặp phiền phức rồi”

 

Đây là lần thứ hai Cục Y tế gây rắc rối với Diệp Phi, trong lòng Dương Diệp Đông thực sự cảm thấy rất có lỗi.

 

Diệp Phi mỉm cười chào hỏi, nắm tay Dương Diệu Đông, nói: “Sở trưởng Dương khách sáo rồi, trên cây đại thụ cũng phải có cành mục, trong Cục y tế có người tha hoá, cũng là bình thường.”

 

Diệp Phi chuyển đề tài: “Đúng rồi, tình hình của ông sao rồi!

 

Hôm nay sao lại có thời gian tới đây? “

 

“Tình trạng của tôi tốt hơn nhiều. Tôi ở bệnh viện buồn chán nên đến nói chuyện với cậu, nhân tiện cảm ơn ơn cứu mạng của cậu”

 

Dương Diệu Đông vẻ mặt thành khẩn: “Hai ơn cứu mạng, Dương Diệu Đông không biết lấy lời nào cảm tạ, thực sự rất áy náy: Nghe thấy Diệp Phi là ân nhân cứu mạng của Dương Diệu Đông, Nam Cung Xuân và những người khác không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, khi nghĩ đến vừa rồi khiêu khích với Diệp Phi, trong lòng đều rất nhanh tràn đầy hối hận.

 

“Sở trưởng Dương khách sáo.”

 

Diệp Phi cười nói: “Hơn nữa, trong chuyện này, là do sở trưởng Dương đã giúp tôi một chuyện rất lớn”

 

Sở trưởng Dương!

 

Nam Cung Lam cảm thấy trời đất quay cuồng, tên khốn này không chỉ cứu mạng Dương Diệu Đông, mà còn có quan hệ rất tốt với Dương Diệu Đông, xong rồi, lần này thực sự xong đời rồi.

 

Khiến cho Dương Diệu Đông giận, bà ta nhiều nhất là sẽ bị cách chức.

 

Khiến cho Dương Diệu Đông tức giận, trừ phi một chút sai sót cũng không có, nếu không tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp.

 

Bà ta bắt đầu có chút oán giận Nam Cung Xuân, nếu không phải ông ta gọi điện kêu bà ta đến cứu, thì sao có thể trêu chọc đến những chuyện này!

 

Nữ bác sĩ xinh đẹp bọn họ tỉnh thần cũng hô cùng hốt hoảng, không ngờ Diệp Phi lại có liên quan đến nhiều đại nhân vật tầm cỡ như vậy … “Haha, chúng ta không phải là người ngoài nữa, nên đừng xa cách như vậy”

 

Dương Diệu Đông võ vai Diệp Phi: “Từ nay đừng gọi tôi là sở trưởng Dương nữa. Để lại một chút thể diện, gọi tôi là anh Đông, hoặc là anh cả Dương”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.