Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 27:






Than khóc một mảnh.
Đường Nhược Tuyết đi vào thang máy liền nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết, nhìn Diệp Phi mà thấp giọng nói: “Diệp Phi “Có những người bắt buộc phải cho một bài học.

Diệp Phi nhìn cô, cười một cái: “Nếu không bọn chúng sẽ âm hồn bắt tán, tôi không thể để bọn chúng lại làm hại cô.

Đường Nhược Tuyết không nói gì nữa.
Cô cảm thấy Diệp Phi đã thay đổi rất nhiều, đã có thêm không ít bản lĩnh so với trước, nhưng cũng khiến cô có chút lạ lãm.
Cô không biết nên mừng hay nên lo…
“Lưu Phú Quý, giúp tôi đưa Nhược Tuyết về nhà.

Lúc thang máy mở ra ở tầng một, Diệp Phi vỗ vỗ Lưu Phú Quý mặt mày bằầm dập: “Có chuyện thì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.

“Được, được, huynh đệ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Nhược Tuyết… không, chị dâu về nhà an toàn.

Lưu Phú Quý vẫn luôn lén nhìn Diệp Phi thụ sủng nhược kinh, lập tức mừng rỡ đáp ứng.
Đường Nhược Tuyết cũng biết Diệp Phi và Hoàng Chấn Đông có chuyện, gật đầu liền đi về phía chiếc BMW màu đỏ ở trước công.
Diệp Phi nhìn theo họ.
Đường Nhược Tuyết lúc mở cửa xe, liền ngắng đầu lên hét một tiếng: “Về sớm chút.

Diệp Phi gật đầu cười, rạng rõ vô cùng…
Buổi tối chín giờ, phòng đề vương câu lạc bộ Hạ Phong.
Hoàng Chấn Đông xử lý xong chuyện của Chương Tiểu Cương thì mở một phòng bao khác mời cơm Diệp Phi.
Mười món một canh, lại thêm hai chai rượu vang đắt đỏ, thể hiện thành ý dào dạt.
Diệp Phi vừa bắt tay Hoàng Chấn Đông để chẩn đoán, vừa xem xét phòng làm việc của Tứ Hải.
Quan công đại đao đã bị hủy, sát ý trong phòng cũng không có, nhưng trên ấn đường của Hoàng Chấn Đông lại đen hơn hôm qua.
Quay đá sinh tử một cái, Diệp Phi rất nhanh hiểu được tình hình.
Chỉ là vẫn chưa đợi Diệp Phi mở lời thì điện thoại của Hoàng Chấn Đông vang lên.
Sau khi bắt máy thì chau mày, nhưng vẫn thắp giọng.
“Diệp huynh đệ, ngại quá, Chương Đại Cường tìm anh họ tôi cầu xin, muốn đích thân xin lỗi cậu.

Hoàng Chấn Đông cười với Diệp Phi một cái: “Tôi nghĩ để bọn họ giải thích với cậu một chút liền bảo ông ta lát nữa tới đây.


Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Không sao.

Rất nhanh, cửa phòng lại bị gõ, Hoàng Chấn Đông bảo người mở ra, một đôi vợ chồng trung niên đi vào.
Người đàn ông mặt chữ quốc, hơn năm mươi tuổi, chưa tới một mét sáu, mặc vest chỉnh tề, mặt béo múp, lại không mát đi uy nghiêm.
Người phụ nữ trẻ hơn bảy tám tuổi, mặt trái xoan, thân hình cao gây, trang điểm xinh đẹp, dáng bước còn phong tình hơn Dung Tỷ.
Chính là vợ chồng Chương gia, Chương Đại Cường, Lâm Nhược Uyễn.
Trong tay hai người xách hai cái hộp, sau khi đi vào thì liền cười tươi, gật đầu cong người: “Hội trưởng Hoàng, chào buổi tối.

“Hội trưởng Hoàng, thật là xin lỗi, tôi dạy con không nghiêm, đã mạo phạm cậu.

Chương Đại Cường rõ ràng đã biết rõ tình hình: “Tôi thay.
cái thứ không ra gì đó mà tặng quà xin lỗi cậu.

Nói xong ông ta đặt hộp lên bàn, còn tát bốp bốp hai cái vào mặt mình.

Diệp Phi nhìn Chương Đại Cường một cái, không khách khí với mình như vậy, ông này đúng là một nhân vật mà.
Lâm Nhược Uyển cũng cười yểu điệu: “Đúng thế, hội trưởng Hoàng, Tiểu Cương hồ đỏ, xin lỗi, xin lỗi.

Dù con trai gãy tay gãy chân nhưng không đắc tội với Hoàng Chấn Đông được, còn phải nhờ Thương hội Tứ Hải bảo hộ.
Hai người chỉ đành nuốt cơn tức xuống bụng.
Nếu không không chỉ mắt đi công trình Disney vừa giành được mà tiền và lợi ích lúc trước kiếm được cũng phải nôn ra hết.
“Xin lỗi tôi vô ích.

Hoàng Chấn Đông vẻ mặt mắt kiên nhẫn, chỉ vào Diệp Phi: “Chuyện xong hay chưa thì Diệp huynh đệ quyết định.

“Diệp huynh đệ? Diệp Phi?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.