Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 268:




Chương 268:

 

Bọn họ nhìn Diệp Phi với vẻ không tin, không nghĩ tới Diệp Phi hiểu được Quy Tức công.

 

Đám Chương Đại Cường kịp phản ứng, nhóm người này là kéo đến phòng khám gây rồi, ngay lập tức thổi còi.

 

Hàng chục công nhân xây dựng nhanh chóng vây quanh, mỗi người cầm búa, khoan điện, súng bắn đinh.

 

Đằng đằng sát khí.

 

Những người hàng xóm và bệnh nhân cũng bất ngờ tỉnh ngộ, thì ra đám người này đến đây phá phòng khám, nghĩ đến chuyện vừa rồi họ cũng đầy căm phẫn.

 

Mọi người nhao nhao cầm gạch, cầm ghé.

 

“Khốn nạn, Kim Chi Lâm mà cũng dám đến phá rối, tao xử đẹp chúng mày.”

 

“Giả làm chó chết làm tao sợ hãi, hôm nay mà không giải thích rõ ràng thì đừng mong rời đi.”

 

“Thiếu chút nữa làm bọn tao hiều lầm Diệp thần y, chuyện này phải tính toán rõ ràng…” Nghĩ đến chuyện suýt chút nữa mắt đi Diệp thần y, hàng xóm đều tức giận.

 

“Giải thích?”

 

Người phụ nữ trung niên chế nhạo: “Diệp Phi, mày đã đắc tội ai, bản thân không biết sao?”

 

“Bốp.” Diệp Phi không nói nhảm, lại tát người phụ nữ: “Đã bị quản thúc còn giương giương tự đắc à?”

 

Một giờ sau, nhóm người của Vương Như Lâm bị đánh gãy tay chân, ném vào trong xe van, không lâu sau, mấy viên cảnh sát đến mở cửa chiếc xe ra.

 

Trong vòng 3 đến 5 tháng, bọn họ không thể nằm dậy khỏi giường, ra không khỏi nhà giam.

 

Đợi sau khi Diệp Phi chẩn đoán và điều trị cho những bệnh nhân còn lại, Chương Đại Cường chạy đến và nói với Diệp Phi kết quả thẩm vấn: “Diệp Phi, ông già đó chính xác tên là Vương Như Lâm, và người phụ nữ trung niên tên là Vương Tân Nhã, người được điều đến từ phòng khám Huyền Hồ”

 

“Lần trước Huyền Hồ Cư tính kế Kim Chỉ Lâm không thành.

 

Không chỉ bị mất mặt, còn khiến tất cả bệnh nhân đều chạy hết đến chỗ chúng ta.”

 

“Huyền Hồ Cư tức giận nên sai người hoá trang đến đây giả chết. Mục đích chính là muốn giải quyết tận gốc, dùng mạng người để gây sự, đóng cửa phòng khám”

 

“Ai mà biết được, gieo gió gặt bão…” Tôn Bất Phàm xúc động nói, “Lần trước chúng ta không nên bỏ qua cho Huyền Hồ Cư, để cho bọn họ một con đường sống, bọn họ lại cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt, được đằng chân lân đằng đầu”

 

Diệp Phi thản nhiên nói: “Ông chủ của Huyền Hồ Cư là ai?”

 

Chương Đại Cường vội vàng nói ra một cái tên:”Nam Cung Xuân”

 

“Một ông già thực sự quá xấu xa”

 

Diệp Phi bật cười, sau đó hướng về phía Tôn Bất Phàm hô:”Tôn Bất Phàm, đi, đến khiêu chiến… Diệp Phi vốn muốn cho Huyền Hồ Cư một đường sống, kết quả Huyền Hồ Cư tiết mục giả chết cũng làm ra được, Diệp Phi quyết định sẽ đánh cho đối phương tàn phế, không thể ngóc đầu lên được.

 

Hơn nữa, đối phương là một tên vì lợi ích mà mê muội như Nam Cung Xuân.

 

Tôn Bất Phàm nghe thấy không có chuyện gì tốt để xem, liền cấm lấy hộp thuốc đi theo bên cạnh Diệp Phi, không ít bệnh nhân và người nhà thích nhiều chuyện cũng đều phấn khích đi theo.

 

Bệnh nhân của Huyền Hồ Cư không nhiều, nhìn thấy Diệp Phi hung hăng xuất hiện, càng thêm doạ cho xung quanh phải né đi, khiến cả một đại sảnh lớn như vậy trở nên trống không.

 

Mấy tên đồ đệ của Nam Cung Xuân thấy thế liền đứng dậy.

 

Một bác sĩ trung niên mặc một chiếc áo trường sam quát:”Làm cái gì?”

 

Làm gì cái!

 

Ai cho các người to gan dám đến đây gây sự!

 

Một bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai cũng trợn trừng mắt:”Đây là chỗ các người gõ mõ giương oai sao? Cút, cút mau”

 

Một bác sĩ có bộ dạng rất giống Lâm Chí Linh cũng dựng thẳng đôi chân mày lá liễu:”Cho các người ba mươi giây, khuất khỏi trước mắt chúng tôi.”

 

“Đừng nói nhiều, gọi Nam Cung Xuân ra đây”

 

Diệp Phi đi thẳng vào vấn đề:”Nói với ông ta, Diệp Phi tôi đến khiêu chiến Tôn Bất Phàm nói thêm phụ hoạ:”Đúng vậy, Huyền Hồ Cư ba lần bảy lượt ngáng chân Kim Chi Lâm, hôm nay chúng tôi đến đây để đòi lại công đạo”

 

“Khiêu chiến?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.