Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 264:




Chương 264:

 

Vì lý do này, anh bỏ tác phong điều trị bệnh nhân ngẫu nhiên giống như ngày thường, bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân từ sáng đến tối, hy vọng tích lũy được bảy mảnh bạch mang để cứu bố nuôi.

 

Trong 3 ngày, Diệp Phi khám gần trăm bệnh nhân, mệt đến mức muốn ói ra máu, nhưng chỉ gom được 3 mảnh, hầu hét đều là những bệnh nhân nhẹ, đau ốm xoàng.

 

Diệp Phi nghĩ, néu có bệnh nghiêm trọng thì tốt.

 

Trong thời gian nghỉ ngơi trên đường, Diệp Phi xem tin tức của địa phương, phát hiện thấy tin của bệnh viện Vinh Ái.

 

Một số người nhà bệnh nhân phàn nàn rằng, nhân viên y tế chỉ chụp ảnh nhóm, không quan tâm đến tình trạng bệnh nhân hấp hối, cuối cùng bệnh nhân tử vong vì cứu chữa trễ hai giờ.

 

Bệnh viện được lệnh tổ chức lại, Bạch Gia Hân vào tủ, và những nhân viên liên quan bị bắt hoặc bị thu hồi chứng chỉ năng lực.

 

Kim Ngưng Băng cũng đã được Cục y tế điều qua làm viện trưởng.

 

Diệp Phi suy đoán rằng, e là không thoát khỏi vận hành của Mã Gia Thành, thông qua Kim Ngưng Băng để hòa hoãn mối quan hệ giữa anh và Mã Thiên Quân mà thôi.

 

Khi Diệp Phi mỉm cười cất điện thoại đi, một ông già gầy gò chạy tới, ôm bụng kêu Diệp Phi: “Bác sĩ Diệp, tôi tên Vương Như Lâm. Tôi bị đau bụng, đau mấy ngày nay, thuốc thang gì cũng vô dụng.”

 

Diệp Phi phát hiện Vương Như Lâm khoảng 60 tuổi, tướng mạo rất gầy yếu, nhưng ánh mắt lại rất sáng, trong lòng bàn tay có nhiều vết chai.

 

Đây là một người luyện võ, còn là một người có thân thủ bất phàm.

 

Diệp Phi phán đoán, nhưng cũng không quan tâm, vươn tay bắt mạch, sau đó nở nụ cười: “Không thành vấn đề, chỉ là đau bụng tiêu chảy.”

 

Anh kê đơn thuốc cho Vương Như Lâm: “Đem về uống 3 ngày, nghỉ ngơi 3 ngày, bác sẽ không sao.”

 

“Bác sĩ Diệp, hiện giò tôi đang dời gạch nuôi gia đình, nghỉ ngơi 3 ngày sẽ thất nghiệp mát.”

 

Ông lão lộ vẻ chua xót: “Họ đều nói cậu châm cứu rất giỏi.

 

Cậu có thẻ châm cứu để tôi mau khỏi bệnh không?”

 

*Tôi có thể trả thêm tiền “

 

“Được rồi, tôi sẽ châm cứu cho bác.”

 

Diệp Phi rốt cục gật đầu: “Hai ngày nữa có thể khỏe lại rồi.”

 

Vương Như Lâm cảm ơn anh liên tục, sau đó cởi áo khoác của mình theo yêu cầu của Diệp Phi.

 

“Tạch tạch.” Diệp Phi một mạch hạ chín cây ngân châm, chuẩn bị đẩy đầy hơi của bệnh nhân ra ngoài.

 

“A…” Lúc này bệnh nhân đột nhiên cứng đò, hai mắt mở to, một tay che bụng, tay kia chỉ vào Diệp Phi, trong cổ họng có một tiếng ho khan: “Cậu… cậu… hại chết tôi rồi.”

 

Vương Như Lâm vắt vả lắm mới nặn ra được một câu, liền đập đầu ngã thẳng xuống ghé đầu.

 

Sau khi ngã xuống đắt, ông ta rung lên mấy cái thì mắt đi tiếng nói, không nhúc nhích.

 

*Á…” Các bệnh nhân có mặt đều bị sốc và lùi sang hai bên. Mấy bệnh nhân nữ còn hét lên.

 

Mọi người đều không thể tin được cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc nhìn Vương Như Lâm ngã xuống đất.

 

Tại sao một người đàn ông to lớn vẫn còn sống vừa rồi đột nhiên ngã quy rồi tắc thở?

 

“Ông ấy chết rồi sao?”

 

Không biết là ai, nhưng hỏi một câu như vậy khiến cho đại sảnh y đang hoảng sợ lập tức yên lặng.

 

Bầu không khí trong Kim Chi Lâm ngưng trọng.

 

Cái chết của một người là một vấn đề rất nghiêm trọng, còn là sự cố giữa nơi khám chữa bệnh thì càng nghiêm trọng.

 

Tôn Bất Phàm đứng kế bên cũng sửng sốt, giật nảy mình chạy đến: “Tại sao có thể như vậy?”

 

“Tại sao lại thế này?”

 

Anh ta ngồi xổm xuống, bắt mạch Vương Như Lâm.

 

Sau nửa phút, Tôn Bắt Phàm tái mặt thu ngón tay lại, rung môi định nói nhưng không nói được.

 

Nhìn thấy Tôn Bất Phàm như thế này, làm sao mọi người ở hiện trường có thể biết được chuyện gì đã xảy ra?

 

Trong số các bệnh nhân, có chú Giả, người từng là cảnh sát kỳ cựu, chú tiến đến thăm dò mũi, miệng và động mạch của Vương Như Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.