Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 258:




Chương 258:

 

Bà ta không tin, người không phải họ Đỗ, Hoàng, Mã, Hàn cũng không phải họ Tiền sao có thể lật trời như vậy?

 

“Biết sai rồi?”

 

“Đươc, tôi cho anh một cơ hội.”

 

Diệp Phi một cước đạp ngã Chu Sở: “Mang theo người của anh, niêm phong bệnh viện này cho tôi.”

 

“Khẩu khí thật lớn.”

 

Đúng lúc này, một giọng nói khinh thường nhưng lớn tiếng khác vang lên từ phía sau đám người: “Các ngươi là tôm tép nơi nào?”

 

“Mã thiếu gia!”

 

Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt ngưng trọng của Bạch Gia Hân lập tức vui mừng, bà ta quay lại chào một đám nam nữ thanh niên.

 

“Mã thiếu, cậu đến quá tốt rồi, tên oắt con này đến chỗ tôi giương oai, đã đánh người còn muốn niêm phong bệnh viện, cậu phải làm chủ cho tôi.”

 

Một thanh niên với mái tóc bạc trắng xuất hiện, đi giày da mũi nhọn và quần ống hẹp, nhìn rất Anh quốc, đang nhai trầu, bên cạnh có thêm chục thủ hạ.

 

Đám Nam Cung Cầm o bề gọi to: “Mã thiếu.”

 

Thanh niên tóc trắng xoa xoa Nam Cung Cầm sau đó đá Chu Sở: “Đồ vô dụng.”

 

Chu Sở bước sang một bên với khuôn mặt đầy xấu hồ, thường là độc đoán, nhưng vào thời điểm quan trọng thấy rằng mình cái rắm cũng không bằng người ta, ai cũng không đắc tội được.

 

Tuy nhiên anh ta cũng không xéo đi, lùi lại để xem bên nào.

 

mạnh, về sau qua bên đó đứng.

 

“Oắt con, tôi cho cậu biết, đây là Mã thiếu gia, cháu trai Mã Gia Thành – Mã Thiên Quân.”

 

Có sự xuất hiện của viện binh chủ chốt, sự tự tin của Bạch Gia Hân tăng lên đáng kể, vênh váo nói chuyện với Diệp Phi: “Cậu ấy cũng là cổ đông lớn của bệnh viện này, cậu khiêu chiến bọn tôi chính là đang động vào Mã thiếu, khiêu chiến Mã thiếu.”

 

“Cậu có tư cách gì khiêu chiến Mã gia?”

 

Bạch Gia Hân đắc ý: “Còn không mau quỳ xuống xin tha thứ đi?”

 

Đám Nam Cung Cầm cũng ngẳng khuôn mặt xinh đẹp lên, cảm thấy đã đến lúc phải trút giận.

 

Theo quan điểm của họ, bắt kể Diệp Phi có thể đánh đấm thế nào, có bối cảnh ra sao, gặp phải Mã gia chỉ có tè ra quân.

 

Họ đã nhìn thấy điều này hơn một lần, lúc trước có người đến thách thức Mã thiêu, bị ngàn quân giẫm rất thảm hại.

 

Chu Sở cũng lắc đầu, cảm thấy lần này Diệp Phi thật sự đi đời rồi, tuy rằng Diệp Phi là anh em của Dương Kiếm Hùng nhưng Mã Thiên Quân và Mã Gia Thành là chú cháu.

 

“Mã thiếu?”

 

Diệp Phi nhìn Bạch Gia Hân cười lạnh một tiếng: “Anh ta là đại cổ đông?”

 

“Cũng là chỗ dựa của bà?”

 

“Không sai, làm sao, sợ à?”

 

“Sợ thì quỳ xuống, liếm sạch giày của tôi, đánh gãy cái chân nào đã đạp tôi cộng thêm bồi thường một ngàn vạn, tôi sẽ bảo Mã thiếu cho cậu một con đường sống.”

 

Bạch Gia Hân khinh thường nhìn chăm chăm Diệp Phi: “Nếu không cậu và bố cậu chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”

 

“Diệp Phi, Mã gia không dễ trêu đâu.”

 

Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng kéo Diệp Phi nói: “Có muốn gọi cho Tống Hồng Nhan không?”

 

Cô không muốn nhắc đến 3 chữ Tống Hồng Nhan, nhưng giờ dính líu đến Mã gia, đối phương còn đông như vậy, chuyện phức tạp nhiều rồi.

 

Nếu một người không được xử lý tốt, không chỉ Diệp Phi gặp nạn mà Diệp Vô Cửu cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Diệp Phi cười nhạt: “Không sao, tôm tép cả thôi.”

 

Đường Nhược Tuyết khẽ cau mày, cảm thấy Diệp Phi quá kiêu ngạo, nhưng cuối cùng không thuyết phục được anh.

 

“Tôm tép nhãi nhép?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.