Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 245:




“Đúng không ạ?”

 

“Đoán chừng là đao mổ heo của bố con, bố con đi lính 3 năm.”

 

Thẩm Bích Cầm tận hưởng thời gian ăn tối cùng con trai nên khi nói về việc Diệp Vô Cửu mắt tích, bà không quá đau thương: “Nhưng mà chả có tí tiền đồ nào cả.”

 

“Mẹ nghe ông ấy nói ổng chăn lợn trong quân, cấp bậc còn chưa được bằng tiểu đội bếp núc.”

 

“Lúc đầu ông ấy có thể làm việc thêm vài năm nữa. Nghe đâu nói đuổi theo heo chạy qua biên giới, nên ông ấy đã xuất ngũ trước.”

 

“Sau khi xuất ngũ, ổng liền xem mắt mẹ, không đến một tháng hai người bọn mẹ kết hôn. Cơ thể bố con không thể sinh dục, nên nhặt con về.

 

“Vậy mà đã qua hai máy năm.”

 

Thẩm Bích Cầm gắp một miếng thịt cá bỏ xương bỏ vào bát của Diệp Phi như cũ, còn bà thì cầm đầu cá gặm.

 

Diệp Phi muốn gắp trở lại bát của bà, nhưng bị bà nhìn chằm chằm.

 

Diệp Phi bất đắc dĩ gắp cá vừa ăn: “Chăn heo mà mẹ cũng vừa mắt được, xem ra mẹ chính là chân ái của bố.”

 

Thẩm Bích Cầm mỉm cười dịu dàng: “Tình cảm bố mẹ đến chết cũng không đổi, là một trong vô số cặp đôi gia đình bình thường.”

 

“Lúc đầu mẹ vừa mắt bó con là do cảm tháy ổng rất trung thực, vừa gặp đã kể cho mẹ nghe hết tình huống, còn đem thẻ lương các thứ đưa cho mẹ cơ.”

 

“Còn nói sẽ đối tốt với mẹ cả đời.”

 

“Mẹ nghĩ rằng ông ấy đáng tin cậy và cảm thấy an toàn, vì vậy mẹ đã đồng ý ở bên nhau.”

 

“Trên thực té, trong hai thập kỷ qua, ngoài việc hết lần này đến lần khác mang thương tật và khiến mẹ phải lo lắng cho sự an toàn của ông ấy, ổng chưa từng khiến mẹ thất vọng một lần nào.”

 

Mắt bà long lanh: “Nếu được chọn lại, mẹ vẫn chọn bó của con.”

 

Rồi trên gương mặt bà lại hiện lên một nỗi buồn, suốt một năm trời vẫn không có tin tức của người đàn ông kia, sống chết vẫn chưa biết thế nào.

 

Nhìn thấy mẹ trằm mặc, Diệp Phi biết nàng lại nghĩ đến Diệp Vô Cửu, anh hỏi: “Ba có hay bị thương không ạ?”

 

Ở bên nhau mười tám năm, Diệp Phi cũng không biết chuyện gì, liền hỏi sâu xem có manh mối gì tìm được bố không.

 

“Năm lần mười lần không thể tránh khỏi. Hoặc xe hộ tống bị cướp đâm, hoặc tên cướp biển bị thương vì trúng đạn khi đang chạy trên tàu.”

 

Thẩm Bích Cầm gật gật đầu: “Lần nghiêm trọng nhất, chút nữa là bị đâm trúng tim, mọi người sợ con lo lắng nên vẫn luôn giấu con.”

 

Diệp Phi khẽ giật mình, không ngờ Diệp Vô Cửu lại bị thương nhiều và nặng như vậy, chỉ có thể nói ông ấy là người có mạng lớn.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, mọi chuyện không đơn giản như chăn lợn thế.

 

Sau khi ăn cơm và tắm rửa, khi Thảm Bích Cầm vào phòng và ngủ thiếp đi, Diệp Phi dựa vào ghế sô pha, vừa xem ảnh của bố nuôi vừa gửi tin nhắn cho Tống Hồng Nhan.

 

Anh hy vọng Tống Hồng Nan có thể hỗ trợ mình.

 

Sáng hôm sau, Diệp Phi ăn sáng xong thì rời khỏi Bạch Thạch Châu đến Kim Chi Lâm mở cửa phòng khám chữa trị.

 

Chỉ là anh vừa mới pha một tách trà uông hai hớp thì một chiếc Ferrari chạy tới, dừng ở cổng phòng khám.

 

Cửa xe mở, Tống Hồng Nhan một thân đen bước ra.

 

Với mái tóc dài, váy ngắn trên đầu gói, áo sơ mi cánh dơi rộng và một cặp kính râm, người phụ nữ trông thật cá tính và sành điệu.

 

“Tư liệu về bố cậu không tìm thấy thứ gì có giá trị.”

 

Phòng khám còn chưa có bệnh nhân, Tống Hồng Nhan không cần phải che đậy, tự nhiên ngồi xuống trước mặt Diệp Phi, để xuống một chồng tư liệu rồi nói: “Chị vận dụng không ít thủ đoạn, thứ có thể tra được cũng không có gì khác thường.: “Năm ba tuổi được Diệp gia nhận làm con trai, năm 18 tuổi nhập ngũ, năm 23 tuổi và nuôi heo như lời mẹ cậu nói.”

 

“Heo vượt biên nên được xuất ngũ sớm, sau đó xem mắt và kêt hôn với mẹ cậu, sau đó nhận cậu làm con nuôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.