Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 241:




Chương 241:

 

“Cháu yên tâm chúng ta nhất đinh sẽ tìm luật sư tốt nhất cho cháu, cố hết sức để cháu không phải ngồi tù, cho dù có ngồi tù thì Nhược Tuyết cũng sẽ nhớ mãi lòng tốt của cháu.”

 

Vợ chồng Đường Tam Quốc bà một câu tôi một câu an ủi Triệu Đông Dương, điều này khiến cho toàn thân Triệu Đông Dương nóng lên, đây chính là coi mình trở thành hung thủ mà.

 

“Câm miệng, câm miệng!”

 

Triệu Hiểu Nguyệt quát lên với hai ông bà, sau đó mí mắt giật giật nhìn Chu Hoa Kiệt: “Anh cảnh sát, tội danh này mà được thành lập thì sẽ phải ngồi tù sao?”

 

“Mang đao trái pháp, hành hung trước mặt quân chúng, thủ đoạn tàn khốc, ảnh hưởng tôi tệ.”

 

Giọng nói của Chu Hoa Kiệt bình thản: “Cụ thẻ thì thời hạn thi hành án không được rõ ràng lắm, thế nhưng bồ năm là chạy không thoát.”

 

Nghe được thời hạn thi hành án là bố năm, Triệu Hiểu Nguyệt nhất thời há hốc miệng.

 

Đùa quá rồi phải không.

 

“Người đâu, dẫn đi.”

 

Chu Hoa Kiệt ra lệnh một tiếng, bố người đàn ông còng Triệu Đông Dương lại, sau đó lôi anh ta về phía cửa.

 

“Anh cảnh sát, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”

 

Triệu Hiểu Nguyệt đã phản ứng lại, hồn phi phách tán xông lên: “Tối hôm đó người đâm không phải là anh tôi…”

 

Đường Tam Quốc ngây người: “Không phải là Triệu Đông Dương cứu người sao?”

 

“Không phải, không phải…” Triệu Hiểu Nguyệt liều mạng kéo cảnh sát lại: “Không phải anh tôi, không phải là anh tôi, là Diệp Phi, là Diệp Phi đâm người…”

 

“Trần Tiểu Nguyệt, Trần Tiểu Nguyệt mau nói cho cảnh sát đi, là Diệp Phi đả thương người, khẩu cung cô đưa là giả.”

 

“Mau, mau, anh tôi tuyệt đối không thể ngồi tù.”

 

Nước mắt Trần Tiểu Nguyệt cũng rơi không ngừng, không trả lời bất cứ câu nào, đột nhiên cô phát hiện ra bản thân mình hình như đã mắt đi thứ gì đó.

 

Gia trị của Diệp Phi tuyệt đối không phải là thứ mà cái phong bì hai trăm vạn trong túi cô có thể sánh được.

 

Diệp Phi2 Nhìn thấy bộ dáng ân hận của Trần Tiểu Nguyệt, Đường Nhược Tuyết giật mình, vẻ mặt vô cùng hối hận chạy ra khỏi phòng bệnh…

 

Cổng bệnh viện, Đường Nhược Tuyết liếc mắt liền nhìn thấy bóng lưng của Diệp Phi, chán nản, cô độc, còn mang theo một phần bi thương.

 

Cô không để ý tới ánh mắt của mọi người, đi dép lê xông lên, trước khi Diệp Phi vào taxi đã kéo ống tay áo anh.

 

“Diệp Phi, Diệp Phi, là tôi độc đoán, là tôi bị che mắt…”

 

“Tôi không nên nghỉ ngờ anh, chỉ là tôi thật sự không ngờ tới, tối hôm đó anh đã thật sự xông vào Caesar Palace cứu tôi.”

 

Cái lý do chả có máy sức thuyết phục này ngay cả Đường Nhược Tuyết cũng nghi ngờ liệu nó có được vài phần thuyết phục không?

 

Diệp Phi không phản ứng lại, chỉ hất tay Đường Nhược Tuyết ra rồi tiếp tục lên taxi.

 

Những người qua lại đều nhìn họ bằng ánh mắt vô cùng tò mò.

 

“Tôi biết trong lòng anh vô cùng khó chịu, bị người khác trách oan như vậy nhất định là sẽ rất uất ức.”

 

“Thế nhưng anh cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, khi đó tôi cũng chỉ là theo bản năng mà không phân biệt rõ ràng được là ai đã cứu tôi, hơn nữa Trần Tiểu Nguyệt cũng nói là Triệu Đông Dương đã cứu tôi.”

 

Đầu óc của Đường Nhược Tuyết trồng rỗng, đuổi kéo Diệp Phi lại.

 

Diệp Phi vẫn không hề phản ứng, lại hất tay Đường Nhược Tuyết ra.

 

Khuôn mặt của Đường Nhược Tuyết không nén được giận dữ, âm thanh không khống chế được mà trở nên sắc bén: “Diệp Phi, rốt cuộc là anh muốn như thế nào?”

 

“Tôi biết chân tướng rồi, tôi không nghi ngờ anh nữa, anh còn muốn thế nào nữa?”

 

“Hơn nữa, khi đó tôi xảy ra chuyện anh cũng có trách nhiệm, nếu như không phải anh giả làm người bị đụng bắt bồi thường 1 tỷ khiến tôi ấm ức thì sao tôi lại cùng Mạnh Giang Nam uống rượu được chứ?”

 

Diệp Phi dừng lại cước bộ, xoay người nhìn Đường Nhược Tuyết: “Tôi cho rằng, cô biết chân tướng, ít nhất cũng sẽ nói lời xin lỗi với tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.