Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 239:




Chương 239:

 

Nếu không người ngoài biết được mình thoát nạn là nhờ: Triệu Đông Dương, mà trong khi chồng mình thì không làm được cái gì như vậy thì mặt mũi Diệp Phi để ở đâu cơ chứ?

 

Ai biết Diệp Phi lại đi tới con đường này cơ chứ.

 

Diệp Phi cũng không nói nhiều chuyện Trần Tiểu Nguyệt đổi trắng thay đen, cũng không giải thích với Đường Nhược Tuyết, nếu như Đường Nhược Tuyết thật sự yêu anh thì tại sao lại không muốn tìm ra chân tướng cơ chứ?

 

Đột nhiên anh cảm thấy đây chính là một cơ hội vô cùng tốt để ly hôn.

 

“Nhược Tuyết, tôi không xứng với cô.”

 

Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

 

Ánh mắt của Triệu Đông Dương và Triệu Hiểu Nguyệt đồng thời sáng lên.

 

“Ly hôn?”

 

Đường Nhược Tuyết nghe được tin tức này liền bùng nỏ: “Diệp Phi anh đây là thẹn quá hóa giận sao?”

 

“Bị người ta nhìn thấu liền đem chuyện ly hôn ra để bảo vệ tôn nghiêm đáng thương của mình sao?”

 

“Ban nãy tôi đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi là đừng có nhắc tới chuyện ở Caesar Palace nữa chính là để bảo vệ sự tôn nghiêm đáng thương và yếu ớt của anh.”

 

“Thế nhưng anh một chút cũng không hiểu tâm tư của tôi, lại còn một mực muốn tìm cho ra chân tướng nữa chứ, kết quả thì sao tự mình tát vào mặt mình liền không chịu nỗi sao?”

 

“Diệp Phi anh có thể trưởng thành một chút, hiểu chuyện một chút có được không? Đừng làm ra những hành vi ấu trĩ như giả vờ bị đụng hay là chuyện như hôm nay nữa được không?”

 

“Ly hôn, chỉ có Đường Nhược Tuyết tôi mới được nhắc tới, anh không có tư cách nói đến chuyện ly hôn.”

 

Cô vô cùng thương tâm nhìn Diệp Phi: “Anh đừng nói anh không nhớ hiệp định kết hôn khi đó của chúng ta.”

 

*Tôi biết, chỉ là tôi cảm thấy hai ta đều đau khổ như vậy còn không bằng giải thoát cho nhau đi.”

 

Diệp phi vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Tôi hy vọng sự ra đi của tôi khiến cho cô và Đường gia được thoải mái hơn một chút.”

 

“Nhược Tuyết, nghe thấy không, nghe tháy không là ly hôn đó.”

 

Triệu Hiểu Nguyệt cũng kêu lên: “Nhược Tuyết, anh ta khi dễ cô không dám ly hôn, cô ly hôn cho anh ta xem đi.”

 

*Câm miệng…” Đường Nhược Tuyết hét lên một tiếng, tâm tình có chút mắt khống chế: “Không ai được phép nói tới chuyện ly hôn, chỉ có tôi mới có tư cách nói đến chuyện ly hôn, còn lại thì không ai có tư cách.”

 

“Diệp Phi tôi không thích anh, thế nhưng tôi cũng sẽ không buông tha anh một cách dễ dàng đâu.”

 

“Tôi biết anh đã dụ dỗ được Tống Hồng Nhan, anh muốn sớm ngày ly hôn với tôi để phóng đãng với cô ta chứ gì.”

 

“Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu, tôi không có tình cảm với anh thế nhưng cũng sẽ không thành toàn cho các người.”

 

“Muốn ly hôn, hoặc là cho tôi một toà biệt thự Vân Đỉnh, hoặc là đợi tôi chán ngấy anh rồi thì tôi sẽ tống cổ anh đi.”

 

Từ khi thành niên tới giờ cuộc đời cô đều không do cô làm chủ, hôm nay ngay cả việc ly hôn cũng bị một đống người tạo áp lực, cô muốn giữ gìn quyền lợi đáng thương này của mình.

 

Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi với cô ly hôn không hề liên quan tới Tống Hồng Nhan.”

 

“Không liên quan?”

 

Đường Nhược Tuyết điên lên, từ dưới gối lấy ra một sắp ảnh chụp nén lên mặt Diệp Phi.

 

Ảnh chụp rơi lung tung, Diệp Phi duỗi tay ra tìm ngón tay kẹp vào một tắm hình.

 

Chính là hình ảnh mập mờ ngày đó anh bóp chân cho Tống Hồng Nhan.

 

Lâm Thu Linh vừa nhìn thì giận tím mặt: “Tiểu súc sinh, còn chưa ly hôn mà đã làm một tiểu bạch kiểm, thật đúng là mất hết mặt mũi Đường gia mà.”

 

Triệu Đông Dương và Triệu Hiểu Nguyệt nhìn thấy có chút hả hê, mặc dù không có rèn sắt khi còn nóng khiến cho hai người bọn họ ly hôn, thế nhưng tin rằng quan hệ của Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết cũng vì thứ này mà tan vỡ.

 

“Tôi và cô ấy không…” Diệp Phi nhàn nhạt mở miệng: “Đương nhiên, cô không phải là cho rằng tôi ôm đùi cô ấy sao, tôi cũng đã thừa nhận rôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.