Chương 237:
Diệp Phi đạp một cước đá bay Triệu Đông Dương lăn quay trên mặt đất: “Chuyện của cô ấy không đến lượt anh lo”
Triệu Đông Dương đau đớn và khoái trí đan xen lẫn nhau, dữ tợn quát lên một tiếng: “Nhược Tuyết là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi mà thôi!”
“Một thằng con rẻ tới ở rễ như cậu không có tư cách để tranh Nhược Tuyết với tôi.”
“Đừng khiến tôi khó chịu, nếu không xem tôi có khiến cho cậu phải ngồi tù mục xương hay không.”
Tâm tình của Triệu Đông Dương cũng bộc phát, cầu hôn thất bại ở nhà hàng, ngã tư đường thì bị người ta giả đụng bắt đền 8 tỷ, lại cộng thêm việc bị Đường Nhược Tuyết từ chối ngày hôm nay nữa, tất cả đều khiến anh ta vô cùng tức giận.
Đường Nhược Tuyết rõ ràng là thuộc về anh ta, kết quả lại bị một tên Trình Giảo Kim Diệp Phi này khiến cho mối quan hệ của anh ta và nữ thần mà anh ta hằng mong ước bắt hòa.
“Bịch!”
Diệp Phi không nhiều lời lại cho Trần Lệ Dương thêm một phát đạp nữa.
Đường Nhược Tuyết thấy vậy thì thoáng run người một cái vội vàng đứng chắn trước người Trần Lệ Dương, vừa vội lại hoảng: “Diệp Phi, đừng làm chuyện ngớ ngắn nữa, đánh người sẽ phải ngồi tù!”
Cô suýt chút nữa là đã cho Diệp Phi một cái bạt tai, may mà dừng lại đúng lúc néu không đã ra tay luôn rồi.
Âm thanh của Diệp Phi tràn đầy lạnh lẽo: “Cô che chở cho tên khốn này làm gì?”
“Đông Dương có không đúng đi chăng nữa thì anh cũng không thể ra tay đánh người được, thật sự sẽ phải ngồi tù đấy.”
Đường Nhược Tuyết tận tình khuyên bảo, nước mắt cũng sắp chảy xuống đến nơi rồi, bộ dáng vô cùng khổ sở nói: “Diệp Phi, anh an phận một chút, yên tĩnh một chút có được không?”
“Hơn nữa Đông Dương đã cứu tôi, nếu như không phải có anh ấy thì bây giờ tôi đã trở thành một cái xác không hồn rồi.”
Cô rất không muốn nhắc lại chuyện đêm đó để tránh cho cơn đau của mình khiến Diệp Phi đau.
Diệp Phi nhìn chằm chằm vào Triệu Đông Dương trêu tức: *Xem ra tôi phải cảm ơn anh rồi…”
“Anh…” Đúng lúc này cửa lại bị đẩy, Đường Tam Quốc, Lâm Thu Linh, Triệu Hiểu Nguyệt với vài người nữa xuất hiện.
Trần Tiểu Nguyệt cũng đứng ở phía sau, thấy Diệp Phi thì có chút sững người, khuôn mặt trong nháy mắt có chút mất tự nhiên.
Thấy Triệu Đông Dương ngã trên mặt đất, Triệu Hiểu Nguyệt hét lên một tiếng, bước vội tiến vào, một bên đỡ.
Triệu Đông Dương một bên quát Diệp Phi: “Diệp Phi sao.
anh lại đánh anh tôi? Ngoài việc đánh người ra anh còn có thể làm được gì nữa?”
Cô tức giận không thôi: “Anh có bản lĩnh như vậy thì đi đánh đám Mạnh Giang Nam bọn họ đi.”
“Diệp Phi rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”
Lâm Thu Linh cũng tức điên lên: “Bản thân vô năng cũng thôi đi lại còn ra tay với Đông Dương người đã cứu Nhược Tuyết làm gì chứ?”
Đường Tam Quốc không nói gì ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, trong ánh mắt có nhiều thêm một phần thâm trầm.
Đường Nhược Tuyết vội vàng ngăn lại: “Mẹ, chuyện ở Caesar Palace không cần phải nhắc lại nữa..” “Nói, bắt buộc phải nói.”
Ánh mắt của Diệp Phi có thêm một tia sáng: “Bảo Triệu Đông Dương đứng ra thề với trời, xem xem có phải là anh ta đã cứu Nhược Tuyết hay không.”
“Không phải Đông Dương chẳng lẽ là cậu sao?”
Khuôn mặt Lâm Thu Linh tràn đầy tức giận: “Cậu có phải là muốn cả nhà mắt mặt cậu mới chết tâm hay không?”
Diệp Phi dứt khoát nói: “Phải.”
Đường Tam Quốc cũng ho một tiếng: “Diệp Phi, con người thi thoảng cũng có chút hồ đồ nhưng cũng nên cho mình một con đường lui.”
Diệp Phi không chút khách khí nói: “Không cần.”
“Diệp Phi, mọi chuyện đều đã qua rồi, tôi không trách anh.”
Khuôn mặt của Đường Nhược Tuyết có chút tức giận: “Sau này đừng nhắc tới chuyện ở Caesar Palace thêm một lần nào nữa.”
“Được, nể mặt Nhược Tuyết, không nhắc nữa.”