Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 230:




Chương 230:

 

“Nếu như ông trêu chọc họ, làm Bạch Như Ca chết đi, tôi nghĩ ông có trốn chân trời góc bể nào cũng sẽ bị truy sát tới cùng.”

 

“Tự giải quyết cho tốt.”

 

Nói xong, Diệp Phi lôi Kim Ngưng Băng xoay người đi khỏi phòng bệnh.

 

“Nói láo, nói láo.”

 

Nam Cung Xuân tức giận: “Tôi đây quả thực quá oan ức, lão phu sao có thể kiếm tiền trên sinh mạng người khác.”

 

Mã phu nhân gật đầu: “Tôi tin vào Nam Cung thần y.”

 

Mã Gia Thành trầm ngâm, sau đó nhìn về phía Nam Cung Xuân: “Lão thần y, sau khi châm cứu xong ông có ở lại hai ngày không?”

 

“Đương nhiên có thể…” Nam Cung Xuân gật đầu không chút do dự: “Thằng nhóc đó chỉ nói bậy thôi. Tôi chưa bao giờ nghe nói về Thôi Mệnh châm pháp cả.”

 

Ông ta xua tay: “Đừng lo lắng, tôi có thể cứu được Mã tiểu thư. Mọi người yên tâm chờ cô ấy tỉnh lại.”

 

Mã Gia Thành cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Mã phu nhân cười lạnh một tiếng: “Thật sự nên chặt chân thằng nhóc đó, dám vu khống Nam Cung thần y…”

 

*Tốt rồi, mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn châm cứu, cân sự yên tĩnh.”

 

Nam Cung Xuân phất tay bảo Mã Gia Thành và những người khác ra ngoài.

 

Mã Gia Thành và những người khác ngập ngừng lui ra cửa, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

 

Vừa rồi không cần che dấu, sao giờ lại muốn yên tĩnh?

 

Mã Gia Thành đóng cửa, liếc một cái, thấy Nam Cung Xuân bò lên cửa sỏ, tiếp đến hai tay vịn máng xối xi măng trượt xuống.

 

Tốc độ đó, chuyển động đó, nhanh nhẹn và nhanh nhẹn hơn con thỏ.

 

“Khốn khiếp.” Mã Gia Thành sửng sốt một chút, sau đó mở cửa lao tới cửa sổ, chỉ thấy Nam Cung Xuân đã đáp.

 

xuống, bò rồi chạy trốn về phía trước.

 

Trong nháy mắt, ông ta biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

 

Phòng bệnh, hoàn toàn tịch mịch.

 

Lúc Nam Cung Xuân chạy trốn, Diệp Phi và Kim Ngưng Băng đang đến phòng khám của Dương Diệu Đông.

 

Các nhân viên cảnh sát do Dương Kiếm Hùng bố trí nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, lập tức cung kính chào hỏi: “Chào Diệp thần y.”

 

Bọn họ đều biết rằng Diệp Phi đã cứu Dương Diệu Đông, còn biết giao tình giữa Dương Kiếm Hùng và Diệp Phi.

 

Diệp Phi mỉm cười gật đầu với bọn họ, sau đó xem xét thiết bị, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng liền rời khỏi phòng bệnh.

 

“Diệp Phi, thực sự xin lỗi.”

 

Ở hành lang bên ngoài phòng, Kim Ngưng Băng vẻ mặt hồi lộ nói với Diệp Phi: “Để anh phải chịu ủy khuất, Mã phu nhân đang cáu kỉnh, không được lý trí lắm.”

 

Đáng ra cô còn muốn cố thêm chút nữa nhưng kết quả liên lụy Diệp Phi cũng bị mắng theo, trong lòng có chút nghẹn lại.

 

Mặc dù người phụ nữ ăn mặc giản dị, nhưng dáng người xinh đẹp, đường cong lả lướt được quần áo ôm gọn, khi đến gần Diệp Phi, nhát thời làn gió thơm say lòng người.

 

Diệp Phi khịt mũi cười: “Không sao, bà ấy rất nhanh sẽ chạy đến đây xin lỗi thôi.”

 

*Nam Cung Xuân thực sự có vấn đề?”

 

Kim Ngưng Băng tò mò hỏi: “Phương pháp châm cứu của ông ta, thực sự là Thôi Mệnh Thập Bát châm sao?”

 

Diệp Phi gật đầu: “Đúng vậy, thật sự sẽ lấy mạng người khác.”

 

Kim Ngưng Băng lộ ra vẻ lo lắng: “Bạch Như Ca có phải đang gặp nguy hiểm không?”

 

“Sao anh không cố hết sức ngăn cản Nam Cung Xuân?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.