Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 220:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 220:

 

Thần sắc của hai người đều là hoảng hốt lo sợ.

 

Chính là một trong những nhân vật tai to mặt lớn ở Trung Hải đại lục, Mã Gia Thành cùng Mã phu nhân.

 

Dương gia đi theo con đường chính trị, Đỗ Thiên Hồ thì là trùm thế giới ngầm, Hoàng Phi Hồ nắm trong tay võ quán đứng đầu Trung Hải, Tiền Phú Giáp thì điều khiển ngân hàng Bách Hoa, Hoàng Nam Hoa thì thao túng đồ cổ và khoáng sản.

 

Còn Mã gia thì lại chỉ phối về phương diện internet, mặc đù internet rất hay chìm nỏi thế nhưng ông ta vẫn là ông ta vẫn là ông chùm cầm đầu trong ngành này, vậy nên ông ta và vợ mình vừa xuất hiện liền có vô số người lấy điện thoại ra chụp.

 

Kim Ngưng Băng bọn họ tiến lên nghênh đón: “Mã tổng!”

 

“Như Ca, Như Ca…” Mã phu nhân nắm lấy tay Kim Ngưng Băng khóc nắc lên: “Viện trưởng Kim, con gái tôi thế nào rồi?”

 

Bạch Như Ca chính là máu thịt của bà và cũng là pháp bảo then chốt trong ngôi nhà này, vạn nhất Bạch Như Ca gặp chuyện thì bà cũng không muốn sống nữa.

 

Mã Gia Thành cũng vung tay lên: “Bất luận như thế nào đi nữa thì các người cũng phải cứu sống con gái tôi, cho dù có phải chỉ bao nhiêu tiền tôi cũng trả.”

 

“Mã tổng, Mã phu nhân, đừng nóng vội, chúng tôi đã kiểm tra qua tình hình của Mã tiểu thư rồi, thương thế rất nghiêm trọng thế nhưng hình hình đã được ổn định lại rồi.”

 

Kim Ngưng Băng trấn an vợ chồng Mã Kim Thành: “Cô ấy tạm thời đã không còn nguy hiểm tới tính mạng.”

 

“Đợi chúng tôi cùng các chuyên gia thảo luận xong thì sẽ đưa ra phương án phẫu thuật.”

 

“Hai người cứ yên tâm đi.”

 

 

“Tôi không có cách nào để giải thích được tình huống này thế nhưng ban nãy chúng tôi vừa lấy máy móc kiểm tra qua chỉ số cơ thể của Mã tiểu thư thì đã ổn định lại rồi.”

 

Cô nói hết toàn bộ hình hình ra: “Cũng bởi vì tình hình đã được ổn định lại rồi nên chúng tôi cũng không vội vàng đi giải phẫu, chuẩn bị chuẩn đoán bệnh rồi đưa ra phương án tốt nhát sau đó mới phẫu thuật.”

 

Nghe được những lời này vợ chồng Mã Gia Thành cũng thở phào một hơi.

 

Kim Ngưng Băng còn dẫn hai người vào phòng bệnh đặc.

 

biệt để bọn họ tận mắt nhìn tình hình của Bạch Như Ca.

 

Chỉ thấy Bạch Như Ca nằm trên giường bệnh sắc mặt bình thản, hô hấp đều đặn, tim đập yếu nhưng vẫn bình thường, vết thương cũng đã được băng bó kỹ càng, xem ra đã không còn nguy hiểm nữa.

 

“Như Ca…” Mã phu nhân nhìn thấy bộ dáng này của con gái, đau xót vô cùng, rất muốn nhào tới xoa đầu cô nhưng lại bị Mã Gia Thành ngăn lại.

 

“Còn chưa phẫu thuật, đừng chạm bừa vào con bé.”

 

Trong lòng Mã Gia Thành mặc dù cũng đau lòng không thôi thế nhưng ông ta vẫn giữ lại lý trí mà kéo vợ ra ngoài phòng bệnh.

 

Ra bên ngoài, Mã Gia Thành hỏi một câu: “Thần y đã cứu con gái tôi đâu?”

 

Không đợi Kim Ngưng Băng lên tiếng Lâm Tiểu Nhan đã chủ động đứng ra, ưỡn ngực đắc ý: “Mã tiên sinh, cứu người là bổn phận của bác sĩ chúng tôi, néu đổi thành một bác sĩ khác thì cũng sẽ toàn lực cứu Mã tiểu thư mà thôi.”

 

Cô ta vô cùng hăng hái nói: “Chỉ là một cái nhắc tay, hai người không cần phải để ở trong lòng.”

 

Vợ chồng Mã Gia Thành ngây ngốc nhìn Lâm Tiểu Nhan rõ ràng là có chút bất ngờ vị thần y đó vậy mà lại là một hộ Sĩ.

 

“Mã tiên sinh, Mã phu nhân người cứu Mã tiểu thư chính là hộ sĩ Lâm.”

 

Kim Ngưng Băng thoải mái mà cười một tiếng: “Cô ấy là một người khiêm tốn, thâm tàng bát lộ, lại còn có giác ngộ cao cả, hai người muồn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.”

 

“Lâm tiểu thư, cảm ơn cô đã cứu con gái tôi.”

 

Mã Gia Thành cung rút ra một tờ chỉ phiếu đưa cho Lâm Tiểu Nhan: “Đây là 1 tỷ, cô cầm lấy trước đi, đợi con gái tôi tỉnh rồi tôi sẽ đưa cho cô một trăm nghìn vạn nữa để tạ ơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.