Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2186:




Chương 2186

“Hơn nữa, tất cả chúng tôi đều làm theo chỉ dẫn của cậu và để ba người Niêm Hoa ở lại hậu viện để nghỉ ngơi dưỡng sức, không để cho bọn họ đi bộ ở sảnh trước.”

“Ngoại trừ người của chúng ta, hậu viện không có những người không liên quan đi vào, cửa sau còn có chó mực nhìn bọn họ chằm chằm nữa.”

Cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Chẳng qua tiểu thư Đường… Nói tóm lại, không có người ngoài nào tới đây cả.”

“Như vậy à…” Diệp Phi (Phàm) khẽ nhíu mày, không có người ngoài ra tay, ba người bọn họ làm sao có thể ngất đi không rõ nguyên nhân?

Nhưng anh nhanh chóng xua tan suy nghĩ và nói vào điện thoại: “Đừng khóc, tôi về ngay, bọn họ sẽ không sao đâu.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệc Phàm lập tức lên xe, sau đó nhấn ga lao về phía Kim Chi Lâm.

Không đến 30 phút nữa, Diệc Phàm đã đến Kim Chi Lâm, so với những ngày vui vẻ sung sướng thì tối nay mọi người ngưng trọng hơn chút.

Diệp Phi (Phàm) không hỏi đám người Đường Phượng Hoa cái gì, mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ vị trí của ba người Niêm Hoa.

Tôn Bất Phàm và Hoa Yên Vũ đã dựng ba chiếc giường thoải mái cho ba người Lạc Thần nằm trên đó.

“Sư tổ, ba người bọn họ đều hôn mê, làm sao cũng không tỉnh.”

Nhìn thấy Diệc Phàm xuất hiện, Tôn Bất Phàm lo lắng chào hỏi: “Nhịp tim và nhịp mạch đều đã giảm xuống mức thấp nhất. Anh có thể xem họ có chuyện gì không?”

Tô Tích Nhi cũng rất lo lắng: “Diệp Phi (Phàm), Niêm Hoa bọn họ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.”

Cô muốn xem bệnh tình của cả ba người họ, nhưng lại lo lắng rằng mình quá ngu ngốc, tăng thêm rắc rối cho Diệc Phàm.

“Đừng hoảng hốt, để tôi xem.”

Diệc Phàm trấn an một câu, và sau đó đi đến trước mặt ba người Niêm Hoa.

Cả ba nằm cạnh nhau, nét mặt rất bình yên, không đau đớn, không lo lắng, thậm chí còn nở một nụ cười hồn nhiên.

Diệp Phi (Phàm) thở ra một hơi dài, sau khi bình phục lại cảm xúc liền duỗi ra ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trắng nõn của Niêm Hoa.

Không chạm vào thì không sao nhưng vừa chạm, tiếng lòng Diệc Phàm bỗng run lên.

Bàn tay lạnh ngắt, như thể chúng đã bị đóng băng trong vài giờ vậy.

Hơn nữa lúc đầu bắt mạch thì gần như mạch không hề đập, chỉ nhắm mắt tập trung toàn lực, Diệc Phàm có thể cảm nhận được mạch đập vô cùng yếu ớt.

Diệc Phàm không khỏi nhíu mày, tình trạng mạch tượng kỳ lạ này là lần đầu tiên anh nhìn thấy từ lúc xuất đạo đến giờ.

Sau khi chẩn đoán bệnh cho Niêm Hoa, Diệc Phàm bắt mạch cho Lạc Thần và Bội Tát, tình trạng cũng tương tự như vậy.

Diệc Phàm yêu cầu Đường Phong Hoa lấy khăn lau mặt cho mình, sau đó anh ta lấy ra một vài cây kim bạc, động tác lưu loát đâm vào điểm huyệt hợp cốc trên tay trái của Niêm Hoa.

Huyệt hợp cốc là một huyệt đạo lớn trên cơ thể người, có thể nhìn thấy được triệu chứng mà bình thường không thấy được.

Diệc Phàm tập trung tĩnh khí, vuốt nhẹ ngón tay, sau đó nghiên cứu huyệt hợp cốc của Niêm Hoa.

“Làm sao có thể như vậy được?”

Diệc Phàm ghim kim xuống phía dưới thì phát hiện kinh mạch của Niêm Hoa thông suốt, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.

Thông thường, nếu ba người Niêm Hoa hôn mê, nếu chết thì kinh mạch tất nhiên sẽ khác thường, thế nhưng kinh mạch của cô vô cùng thông suốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.