Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 216:




Chương 216:

 

“Vậy nên đến cuối cùng vẫn phải cử một cô gái yếu mềm như tôi tới để đuổi hết vận xui cho cậu.”

 

Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Thay tôi gửi lời cảm ơn tới bọn họ, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”

 

Anh là một người thông minh, đương nhiên biết vụ án ở quán trà ban sáng đối với anh mà nói nặng thì mục xương trong tù, nhẹ thì toàn thân trở ra.

 

Hiện tại anh không có bất cừ một tổn thất nào mà đi ra ngoài bót cảnh sát mà Hoàng Đông Cường lại gánh toàn bộ tội lỗi đây rõ ràng chính là kết quả mà Hàn Nam Hoa và Dương Kiếm Hùng bọn họ đã làm ra.

 

“Cậu cũng biết là mình đã gây ra thêm phiền phức hả?”

 

Tống Hồng Nhan duỗi tay vỗ mặt Diệp Phi: “Vì một người phụ nữ trong tim không có cậu, mạo hiểm như vậy lại còn liên lụy đến cả hai nhà, có đáng không?”

 

Diệp Phi hơi ngẳng đầu: “Tôi cũng không biết có đáng hay không, chỉ là tôi và Đường Nhược Tuyết vẫn chưa ly hôn, cô ấy gặp chuyện không may tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?”

 

Tống Hồng Nhan truy hỏi: “Người Đường gia đối xử với cậu tệ như vậy, cô vợ nhỏ của cậu cũng không có tình cảm với cậu, cậu không định ly hôn sao?”

 

“Tôi muốn ly hôn thế nhưng phận làm rẻ ở nhờ còn không bằng một con chó.”

 

Diệp Phi cũng không có giấu giếm: “Trước đây khi ký hiệp nghị, mỗi một tháng sẽ được một vạn tiền tiêu vặt, làm trâu làm ngựa bố năm, lại còn không có quyền được ly hôn.”

 

“Chỉ khi Đường Nhược Tuyết chủ động ly hôn tôi mới có thể ly hôn vô điều kiện, tôi không có tư cách để kết thúc hiệp nghị.”

 

*Tôi muốn rời khỏi Đường ra buộc phải hoàn thành điều kiện mà Đường Nhược Tuyết đưa ra…”

 

Tống Hồng Nhan tò mò hỏi: “Một năm nay Đường Nhược Tuyết không nhắc tới chuyện ly hôn với cậu sao?”

 

“Có, một tháng trước, cô ấy với người Đường gia tựa như: mỗi tháng đều nhắc tới chuyện ly hôn.”

 

Diệp Phi xấu hổ cười nói: “Chỉ là tôi mặt dày muốn ở lại, không có cách nào khác, khi đó mẹ tôi bệnh nặng mỗi một tháng tôi đều phải cần một vạn.”

 

“Tôi cũng đã từng nghĩ mạnh mẽ thêm một chút nữa rồi rời đi, thế nhưng mỗi ngày tôi đều phải dành thời gian để chăm sóc mẹ vậy nên căn bản là không có thời gian đi làm kiếm tiền chỉ trả tiền thuốc men.”

 

“Hơn nữa lại còn phải đối mặt với sự lôi kéo của các công ty cho vay trực tuyến nữa…” Nghĩ tới khoảng thời gian đen tối ấy, Diệp Phi có cảm giác tựa như đã qua máy đời vậy, cực khổ giống như đã trôi đi rất ra rồi thế nhưng nhớ lại, lại cảm thấy lo lắng vô cùng.

 

“Xin lỗi…” Cảm nhận được tâm tình của Diệp Phi Tống Hồng Nhan có chút buồn bã, duỗi tay ra nắm lấy tay Diệp Phi: “Không nên nhắc những chuyện này với cậu.”

 

Tay phụ nữ, mềm mại, trơn mềm, lại còn ấm áp.

 

Diệp Phi thoáng rung động, sau đó cười nói: “Không sao, đều đã qua rồi.”

 

Anh muốn rút tay về kết quả lại bị Tống Hồng Nhan giữ chặt lấy không chịu buông ra.

 

Tống Hồng Nhan nắm chặt tay Diệp Phi: “Bây giờ Đường Nhược Tuyết không muốn ly hôn với cậu nữa?”

 

“Sớm muộn cũng sẽ ly hôn thôi.”

 

Diệp Phi nheo mắt lại: “Tôi với Đường Nhược Tuyết đến cuối cùng thì vẫn là người của hai thế giới…” Sự thất vọng của Đường Tam Quốc với Lâm Thu Linh, sự khinh thường ăn sâu bám rễ của Đường Nhược Tuyết khiến cho Diệp Phi biết rằng hai người sớm muộn gì cũng sẽ chia tay mà thôi.

 

Bây giờ Đường Nhược Tuyết không nhắc tới việc ly hôn chẳng qua cũng chỉ là vì cô đang buồn.

 

“Đường Nhược Tuyết có nhắc tới điều kiện không?”

 

Tống Hồng Nhan một bên đạp chân ga một bên đổi làn đường nói, cô hy vọng Diệp Phi sớm ngày lấy lại được tự do của mình.

 

“Cái này thì có.”

 

Diệp Phi cười cười: “Có điều hiện tại việc này đối với tôi mà nói là quá khó.”

 

Tống Hồng Nhan cười duyên một tiếng: “Khó? Lẽ nào muốn cậu lên trời hái sao cho cô ta sao?”

 

Diệp Phi duỗi gân cốt rồi dựa vào ghế ngồi: “Cô ấy hy vọng tôi có thể mở lại biệt thự Vân Đỉnh, khôi phục lại vinh quang cho Đường gia.”

 

“Két…” Chân ga của Tống Hồng Nhan hơi run một cái, tốc độ xe thả chậm một chút sau đó mới khôi phục lại tốc độ bình thường.

 

Khuôn mặt tươi cười tựa như yêu tinh đó của cô không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh lùng.

 

“Khôi phục lại biệt thự Vân Đỉnh, khẩu khí cũng to thật đây.

 

“Cái thứ mà ngay cả Đỗ Thiên Hỗ bọn họ cũng không dám nhận, cô ta dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu khôi phục lại vinh quang Đường gia với cậu chứ?”

 

*Cô ta đây chính là muốn cậu đi tìm chết!”

 

Cô lấy ngón tay chỉ vào lồng ngực Diệp Phi: “Cậu đừng nghe cô ta mà cuốn vào chuyện này, càng không được nghĩ tới chuyện khôi phục lại biệt thự Vân Đỉnh.”

 

*Nếu không chết lúc nào cũng không biết đâu.”

 

Tống Hồng Nhan liếc mắt nhìn Diệp Phi, bộ dáng vô cùng tức giận thế nhưng cũng lại mang theo sự ôn nhu dịu dàng trong đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.