Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2149:




Chương 2149

Bên tai truyền đến một giọng nói lãnh đạm: “Chuyện thế nào rồi?”

Khổng Đào Lý trả lời: “Ông muốn Diệp Phi (Phàm) phát triển như vậy?”

“Đương nhiên!”

Đối phương thản nhiên mở miệng.

“Một thanh kiếm, mài cho sắc bén rồi thì giết người càng dễ dàng hơn…”

“Diệp Phi (Phàm) không ổn rồi.”

Sáng hôm sau Diệp Phi (Phàm) thức dậy rất sớm và đang suy nghĩ xem nên tiếp đón ba người bạn nhỏ kia như thế nào, thì Kim Ngưng Băng hoảng hốt chạy vào.

Anh khẽ giật mình: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ba người này có phải là Bội Tát, Niêm Hoa và Lạc Thần mà mấy người Hội trưởng Tôn đã nói hay không?”

Kim Ngưng Băng lấy ra một bức ảnh chụp từ camera theo dõi cho anh xem, bên trên đó có ba người cả nam và nữ với khí chất hơn người bước vào sảnh lớn của bệnh viện Hồng Nhan đầy tò mò.

Diệp Phi (Phàm) liếc mắt nhìn sau đó lấy tài liệu ra so sánh rồi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, cậu thiếu niên đẹp trai kia chính là Đông Hải Lạc Thần, cậu nhóc đầu trọc kia là Tây Tân Cương – Bội Tát, còn cô bé mặc áo trắng kia là Niêm Hoa đến từ Nam Tây Tạng.”

Anh hỏi tiếp: “Họ đã đến rồi sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Họ vừa mới đến quầy lễ tân đã hỏi thăm về anh, chuẩn bị đến Khoa nội trú tìm anh báo danh, kết quả khi nhìn thấy bệnh nhân đang ngồi chờ ở sảnh lớn, mấy người bỗng chốc như sói đói thấy mồi.”

Kim Ngưng Băng nhanh chóng báo cáo với anh: “Họ đã khám bệnh cho bệnh nhân ngay tại chỗ rồi.”

“Một đám nhóc rất xuất sắc mỗi người không chỉ có y thuật tuyệt vời mà còn cực kỳ nhanh nhẹn, hơn một trăm bệnh nhân đang ngồi chờ trong đại sảnh chẳng mấy chốc đã được họ khám xong.”

“Không, là chữa khỏi.”

“Chưa kể đến việc bệnh viện bị tổn thất về thu nhập, hay họ cướp mất ánh hào quang cũng không sao, nhưng làm như vậy sẽ thu hút rất nhiều bệnh nhân đến bệnh viện Hồng Nhan hơn.”

“Cả ba người được mọi người ca tụng là bác sĩ thiên tài nhí.”

“Bây giờ bên ngoài có ít nhất hơn ba trăm người đang chờ xem bệnh, toàn bộ bệnh viện này đều gần như tê liệt cả rồi.”

“Anh nghĩ cách gọi bọn họ lên đi, nếu không chỉ cần đến buổi trưa là một nửa số bệnh nhân của Long Đô này đều chen chúc tới đây.”

Kim Ngưng Băng càng nghĩ càng đau đầu: “Nhỡ không xử lý cho tốt, không chỉ sẽ tốn kém nguồn lực y tế mà còn khiến cho bệnh viện phải chịu người mắng mỏ?”

Dù sao hôm nay hay ngày mai đều miễn phí, ngày kia thu tiền chắc chắn sẽ khiến cho những bệnh nhân chưa chiếm được lợi nổi giận.

“Đúng là đám trẻ ranh.”

Diệp Phi (Phàm) cũng cười khổ một tiếng sau đó nhấc điện thoại lên kêu Viên Thanh Y mời ba người họ vào Khoa nội trú.

Ngay lúc Viên Thanh Y chuẩn bị đến phòng khám ở tầng một dẫn ba người đó lên, thì một chiếc xe van ầm ầm chạy ngang qua hành lang xe cứu thương của bệnh viện.

Khi cánh cửa xe mở ra mấy người nam nữ Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô bước xuống, họ không màng đến sự quát mắng của nhân viên bảo vệ, sau đó xô đẩy những bệnh nhân đang xếp hàng lao vào trong.

“Bác sĩ thiên tài nhí, bác sĩ thiên tài nhí, mau giúp tôi xem một chút…” Lâm Thu Linh mặc một chiếc áo khoác rộng rãi phớt lờ sự tức giận và chửi mắng của mọi người, trực tiếp chen lấn lên hàng phía trước sau đó dùng cơ thể đẩy một cô gái trẻ ra.

Bà ta ngồi xuống ghế sau đó nhìn Lạc Thần đang ngồi khám rồi hét lên: “Tôi xem trên mạng thấy bảo các cậu chữa bệnh rất giỏi, cậu mau khám cho tôi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.