Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2147:




Chương 2147

Tây Tân Cương, chân núi Bách Sắc, nơi tập trung các loại thảo dược.

Một chàng trai đầu trọc đang hái thuốc dưới núi sâu, anh ta linh hoạt như vượn, trèo lên trên cây mọc lưng chừng vách núi, khéo léo trèo lên một đỉnh núi có diện tích chỉ hơn mười mét vuông.

Nhưng anh ta không hề sợ hãi, cơ thể hơi ngửa ra, nắm lấy một gốc cây cỏ hoàn hồn.

Một con rắn xanh nhỏ từ đâu lao tới, há mồm cắn về phía cổ họng anh ta.

Thanh niên đầu trọc lại tránh mà há mồm cắn ngược lại vị trí bảy tấc của con rắn xanh này.

Một tiếng răng rắc vang lên, rắn xanh chết ngay lập tức, thanh niên ngậm lấy mật rắn, sau đó nhổ cỏ hoàn hồn kia.

Gần như là ngay khi anh ta vừa mới nhổ được cỏ hoàn hồn, di động của anh ta vang lên, anh ta lấy ra nghe máy, tiếng nói của ông già truyền ra:

“Bội Tát, Hoa Đà Bôi gửi tin đến, muốn cháu đi Long Đô.”

Ông cụ cười hòa ái: “Là lúc để cháu ra ngoài xem thế giới rồi.”

Miền nam Tây Tạng, trời xanh mây trắng, chùa chiền màu đỏ, một cô gái bước đi vòng quanh tháp.

Cô ấy vừa để gió nắng của núi đồi gột rửa cơ thể, vừa xoay bánh xe cầu nguyện trước mặt mình.

Áo trắng chân trần, ở dưới ánh chiều tà, xinh đẹp động lòng người, như là tiên nữ rơi xuống thế gian.

Một tháng đó, ta trải qua hết tất cả kinh luân, chẳng phải vì siêu thoát, chỉ để chạm đến một dấu tay của người.

Một năm đó, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng phải để gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người.

Một đời đó, ta trèo khắp Thập Vạn Đại Sơn, chẳng phải vì tu luyện cho kiếp sau, chỉ để giữa đường gặp lại người.

Miệng cô lẩm bẩm, nụ cười trên mặt thể hiện rõ niềm mơ ước, tình lang đẹp nhất, người đang ở phương nào?

“Ầm ầm.”

Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng ầm ầm, theo sau là một chiếc máy bay trực thăng đang càng ngày càng đến gần, cuối cùng dừng ở mảnh đất trống trước chùa miếu.

Tiếp theo cửa khoang máy bay mở ra, hai người đứng ở hai bên cung kính chờ.

Không bao lâu, bên cạnh cô gái đã xuất hiện một bà lão, bà lão chống gậy, ôn nhu nói:

“Niêm Hoa, đi đi, đi Long Đô tìm kiếm Thương Ương Gia Thố của con đi…”

Cô gái hơi cúi đầu, thân hình như mây tráng, trong thoáng chốc…

“Cái gì? Để cháu làm đội trưởng?”

Ánh đèn rực rỡ, bệnh viện Hồng Nhan Long Đô, Diệp Phi (Phàm) trừng lớn hai mắt nhìn Khổng Đào Lý và ông cụ Cung: “Mang theo ba đứa nhóc?”

Khổng Đào Lý và ông cụ Cung đến đây từ buổi chiều, đầu tiên là khích lệ Diệp Phi (Phàm) có dũng khí thi đấu, sau đó là muốn Diệp Phi (Phàm) làm đội trưởng của đội Truy Huyết.

Diệp Phi (Phàm) vốn mang tâm lý kháng cự chuyện làm đội trưởng gì đó, dù sao cái này cũng đồng nghĩa với trách nhiệm và nghĩa vụ, sau khi nhìn thấy tuổi của ba người, anh càng phản đối mãnh liệt.

Thật không phải Diệp Phi (Phàm) nghi ngờ y thuật của bọn họ, chỉ là cảm thấy khó mà khống chế được thanh niên ở tuổi nổi loạn này.

“Chậc, Diệp Phi (Phàm), nên nói thế nào nhỉ?”

Ông cụ Cung liếc nhìn Diệp Phi (Phàm) một cái: “Tuy rằng bọn họ nhỏ hơn cháu vài tuổi nhưng đều là người trưởng thành, còn là quán quân của Hoa Đà Bôi nữa.”

“Mặc dù tính tình của họ có chút quái gở nhưng vẫn dễ nói chuyện.”

Ông còn bổ sung một câu: “Hơn nữa tất cả mọi người đều là người một nhà, nhận thêm chút trách nhiệm thì sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.